Chiều hôm đấy, anh cùng cô sau khi dọn dẹp xong hành lý mới bắt đầu đến công ty. Có lẽ vì đây là lần đầu cô đc làm việc trong một tập đoàn lớn như thế nên quá ư là phấn khích. Ko quan tâm lòi bàn tán sỏ xiên, cô đi tham quan khắp nơi. Còn về phần anh thì ở trong phòng ko tập trung công việc mà cứ suy nghĩ:" Rốt cuộc bí mật gì mà phải giấu cơ chứ? Hừ, Hoàng Ngọc Linh! Từ trc đến nay chả ai, đã là người của tôi rồi còn giấu tôi. Cô chính là người đầu tiên đấy. Mà mình cx vẫn chưa xem hồ sơ của cô ta nhỉ?" Thế là anh lấy trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ. Ặc, ảnh gì mà dị nhân thế này, có chắc cô ko làm giả ko thế, người trong ảnh y như người anh hay gặp. Đầu tóc rối bù che lấp cả khuôn mặt đi nữa cơ. Anh trấn an lại tinh thần, đọc tiếp:
- Hoàng Ngọc Linh
- tuổi
----------------
----------------------
-----------------------
-----------------------
-
-
-
Mồ côi từ bé, đc đưa vào trại trẻ mồ côi K.
......
Chỉ ba trang hồ sơ ngắn ngủi của cô mà làm anh vừa buồn vừa tức khi hôm qua ko vả cho cô gái kia một nhát vì tội dám sỉ nhục cô. Dù sao anh là người có lòng tự tôn cao, kiêu ngạo phải hơn cả tới mấy triệu tầng mây. Nếu thế thì làm gì có chuyện anh lại để người của mình bị sỉ nhục cơ chứ! Rút điện thoại, anh nhắn tin cho ai đó rồi gọi cho cô:
- Này cô trợ lý của tôi ơi! Cô đã tham quan xong chưa?
- Ukm, tôi về ngay!
- Nhanh!
p sau, cô mở cửa bước vào thì... đù má! Có phải cô đang trở thành bóng đèn ko? Nhìn đi! Cô gái hôm quá chửi cô đang làm gì kia! Trên người cô ta mặc có đúng bộ bikini màu đen, cô ta đang nằm kiểu quyến rũ trên ghế sofa. Anh vừa nhìn thấy cô thì nhếch môi:
- Lại đây nào! Ngọc Nhi!
Cô nổi hết cả gai ốc trên người lên, chẳng nhẽ, chẳng nhẽ anh.... muốn chơi người à? Nghĩ thế nhưng hành động lại chẳng như thế, cô đi đến chỗ anh. Anh mỉm cười nhẹ một cái mà làm cô sợ run người. Anh kéo cô ngồi vào lòng mình. " Hừ, nhẹ như thế này mà cơ thể bên ngoại lại như bà béo. Rốt cuộc thì cô đã làm gì bản thân vậy?" Suy nghĩ của anh. Anh khẽ thì thầm vào tai cô:
- Người của tôi ko ai đc phép bắt nạt hết!
" Aaaaaa! Thôi xong rồi, thế là hết, thế là hết rồi. Hôm qua mình nói cô gái kia là SÚC VẬT nên bây giờ anh ta tính giết mình sao?( mu: nhìn lại tình hình cái coi nào)" cô vừa run vừa nghĩ. Thoát khỏi sự sợ hãi, giờ đây. Cô vừa nhìn kĩ lại mọi thứ thì nó ko còn là sợ nữa mà là rất sợ, mặt mày trắng bệch. Cắt ko giọt máu, còn vô cùng hoảng hốt và ngạc nhiên. Đây là sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?