Nghe được tên Chu Lâm Na, Hách Liên Tuyệt thầm nghĩ một chút ” Tôi biết rồi, cậu đi trước đi, tôi sẽ xử lý chuyện này”
“Được” Hàn Dã bước đi
Hách Liên Tuyệt đứng ngay cửa, con ngươi híp lại, hé ra sắc mặt yêu nghiệt, suy nghĩ xong khóe miệng cong lên xoay người đẩy cửa vào
Trình Mộ Thanh lúc này đã tỉnh lại, nhìn thấy hắn, cô có chút kinh ngạc ” Là anh?”
“Thế cô nghĩ là ai?” Hách Liên Tuyệt đến ngồi trên giường bệnh, Trình Mộ Thanh muốn đứng dậy nhưng chính là sau cổ rất đau..
Cô nâng mi, phía sau đau thật muốn chết, đầu cũng có chút chút, nhớ mang máng là đang đi trên sân khấu bỗng nhiên có đồ vật gì đó nó rớt xuống, sau đó thì cô hôn mê bất tỉnh
“Thế nào? còn đau không?” Hách Liên Tuyệt hỏi
trình Mộ Thanh liếc một cái ” Không có việc gì, còn chưa chết đâu”
“Cô nhất định phải hiếu thắng vậy sao?” HÁch Liên Tuyệt ninh mi
“Này còn không phải do anh ban tặng tôi sao? Nếu không phải do anh, tôi có thể trở thành bộ dạng này à?” Trình Mộ Thanh trừng mắt liếc hắn
Nghe nói vậy, Hách Liên Tuyệt trau trau mày ” A? Nghe cô nói vậy hình như là muốn tôi chịu trách nhiệm với cô?”
“Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm sao?” Trình Mộ Thanh lại hỏi ” Tiền lương của côi, cuộc sống của tôi, ……. của tôi” Trình Mộ Thanh nghĩ muốn nói đứa con của tôi nhưng chính là nuốt xuống ” Tất cả hết thảy của tôi, anh bồi như thế nào?”
Hách Liên Tuyệt lúc này chậm rãi hạ xuống, thì ra lại là một phụ nữ vì tiền..
“Năm trăm vạn đủ không?”
Trình Mộ Thanh sửng sốt, nâng con ngươi khó hiểu nhìn hắn ” Anh, anh nói gì?”
“Không phải là vì tiền sao? Năm trăm vạn, tôi bao dưỡng cô”
Tiếp giây theo
“Cút” Trình Mộ Thanh quát to, bởi vì âm thanh quá lớn nên liên lụy đến vết thương đằng sau khiến cho cô đau nhói ” Anh mau cút cho tôi, anh đem tôi trở thành cái loại gì?” Nói xong, cô nhấc chăn ra xuống giường, không ngừng đẩy hắn ” Hỗn đản, đi ra ngoài, ra ngoài mau”
Trong giây lát, Hách Liên Tuyệt ôm lấy thắt lưng của cô, gương mặt tà mì anh tuấn kề sát ” Như thế nào? Hiện tại lại giả vờ ngây thơ?”
“Ngây thơ cái rắm á, anh mau cút ra ngoài cho tôi” trình Mộ Thanh tức giận hô, chính là vô luận dù cho cô dùng sức đẩy hắn thế nào thì hắn vẫn ôm lấy thắt lưng của cô không rời..
Tiếp giây theo, hắn ôm cô để sát tường, áp trụ lên đôi môi mềm mại.. Trình Mộ Thanh dùng sức đẩy hắn ” Lưu manh”
“Lưu manh? Tôi lưu manh bằng em không? Em quên rồi sao? Năm năm trước là em cầu tôi lên giường với em, hơn nữa còn đáp ứng làm tình nhân của tôi nữa kìa”
Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, há hốc mồm..
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương