Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng dường như làm không khí xung
quanh đóng băng lại, âm thanh tuy không lớn nhưng lại khiến mọi
người im lặng như ve sầu mùa đông.
Từ vẻ mặt của Lâm Quỳnh Anh đến cả cơ thể của cô ta đều cứng đờ tại chỗ, không thể tin được nhìn người đàn ông đang đối thoại với mình.
“Anh… Anh đang nói gì thế?”
Đầu lưỡi của Lâm Quỳnh Anh thắt lại với nhau, không từ bỏ ý định hỏi
tiếp.
Bạc Hàn Xuyên không nhìn cô ta nữa, xoay người đi đến trước mặt
Thẩm Ngân Tinh, đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng đem người phụ nữ có
phần hơi choáng váng ôm vào lòng.
“Du Văn, đuổi cái người trông chướng mắt này ra khỏi đây đi.”
Du Văn suýt nữa bật cười thành tiếng!
Đuổi ra?
Đuổi ra thế nào chứ?
Nếu là đàn ông thì được thôi!
Nhưng nói thế nào thì đây cũng là phụ nữ, bảo những người đàn ông
to lớn như bọn họ làm sao xuống tay được đây?
Bạc Hàn Xuyên thực sự đã cho anhn ta một đề bài quá khó!
Du Văn gọi hai người vệ sĩ qua bộ đàm, nghe lời anh nói lập tức nháy mắt với hai vệ sĩ áo đen bên cạnh.
Lâm Quỳnh Anh sửng sốt, Bạc Hàn Xuyên không gọi rõ họ tên của cô ta
ra, nhưng tất cả mọi người, kể cả cô ta, đều biết rằng người được gọi
là chướng mắt trong miệng người đàn ông này chính là cô ta.
Ai cũng biết Thẩm Ngân Tinh là một người phụ nữ xấu xa, tại sao
người đàn ông này vẫn không phân biệt rõ trắng đen mà bảo vệ cô?
Cô ta không cam lòng, bị người đàn ông mình thích đối xử như vậy,
cô ta rất đau lòng.
“Tại sao? Cô ta là một người phụ nữ xấu xa, tôi chỉ đang muốn nói
với anh, cô ta không đáng để anh phải làm như vậy!”
Hai vệ sĩ mà Du Văn gọi đến lúc này đã đi đến bên cạnh Lâm Quỳnh Anh, một người bên trái một người bên phải trực tiếp đỡ lấy tay Lâm Quỳnh Anh.
“Các anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Lâm Quỳnh Anh hoàn toàn luống cuống, cô ta rất vất vả mới có thể đến
bữa tiệc này, cuối cùng cũng tìm được người đàn ông mà cô ta vừa ý,
rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!
Bị người đàn ông mình yêu thích sai người ném ra khỏi bữa tiệc, thật
là mất mặt!
“Buông tôi ra! Tôi không muốn ra ngoài! Tôi không muốn!”
Cô ta không muốn!
Thật là mất mặt!
Cô ta không muốn!
Trong lúc giằng co, dây buộc đằng sau chiếc váy bị đứt, buông lỏng
rơi trên cơ thể cô ta, cảnh xuân trước ngực lộ ra một nửa.
Mọi người kinh ngạc, rồi cười nhạo chế giễu.
“A…”
Lâm Quỳnh Anh kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống vội vàng xách
tay lên, kết quả càng thêm thê thảm.
Mọi người cười vang một tiếng.
Bạc Hàn Xuyên theo bản năng
nghiêng đầu nhìn sang.
Kết quả Thẩm Ngân Tinh bất ngờ nắm lấy cánh tay anh, kéo anh lại.
“Đừng nhìn.”
Giọng nói Thẩm Ngân Tinh rất nhỏ, gương mặt hơi phiếm hồng.
Thật ra, khóe mắt Bạc Hàn Xuyên đã quét tới tình trạng thảm hại của
Lâm Quỳnh Anh, nhưng khi Thẩm Ngân Tinh nói như vậy, khóe môi anh
nhếch lên, dưới đáy mắt hiện lên một nụ cười ấm áp.
“Vừa nãy đã nhìn thấy mất rồi.” Chỉ là một cái bóng thôi mà.
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh, hàng lông mày cau lại,
trong ánh mắt hiện lên một tia không vui.
“Lúc về nhất định phải rửa mắt sạch sẽ.” Bạc Hàn Xuyên thấp giọng
nói ở trên đỉnh đầu cô.
Thẩm Ngân Tinh khẽ nhếch miệng, nhưng trong lòng vẫn còn một tia
khó chịu.
“Anh để ý sao?”
“… Không có.”
“Nói dối.”
“…”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi
môi mỏng của hai người khép khép mở mở, nhưng lại không biết họ
đang nói cái gì.
Nhưng Hứa Thanh Vy là người cách gần nhất, mỗi từ mỗi câu mỗi cử
chỉ của hai người họ cô ấy đều không bỏ sót, điều gì nên nghe thì
nghe, điều gì nên xem thì cũng xem được rồi.
Sau đó cô ấy vô cùng ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt.
Đặc biệt là khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh, sự căng thẳng trong
mắt cô ấy cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Đây mới là dáng vẻ nên có của phụ nữ!.