Ý tứ mỉa mai không hề che giấu trong lời của Thẩm Ngân Tinh đã khiến sắc mặt của Khương Huệ Vân sa sầm.
"Sư việc lần này là do Tư Duệ hiểu chuyện, không công khai chuyện đẩy cô đẩy nó xuống biển!"
"Về chuyện của cô và Tô Vũ, hai đứa nó tự nhiên đến bên nhau, tâm đầu ý hợp, hai bên có tình cảm với nhau, cô tác thành là đúng.
Trái tim Tô Vũ vốn không có cô, dưa hái xanh không ngọt, cô nên hiểu nguyên tắc này."
Cảm giác ớn lạnh trong lòng Thẩm Ngân Tinh càng tăng, trái tim tưởng đã tê dại từ lâu nhưng giờ đây vẫn đau nhói vì lạnh.
Cô đã đẩy Thẩm Tư Duệ xuống biển sao?
Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ tâm đầu ý hợp đến với nhau một cách tự nhiên sao?
Ôi thật là nực cười!
Một người bất công đứng lên, đúng là mù quáng đáng sợ!
Thẩm Ngân Tinh không thèm nói thêm một lời nào với bọn họ, cho dù tiết kiệm một chút nước bọt cũng có thể sưởi ấm trái tim mình.
Cô chỉ dửng dưng cầm chiếc thìa gỗ lên, húp một ngụm cháo một cách bình tĩnh và tao nhã.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Thẩm Ngân Tinh, sắc mặt của ba người kia trông vô cùng khó coi, Khương Huệ Vân liếc nhìn cô, rồi tầm mắt lại quét đến cái tủ trước mặt cô.
Bà cụ khẽ cau mày lại, lạnh lùng bỏ lại vài chữ: "Cô nghỉ ngơi đi." Sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ba người rời khỏi phòng bệnh, trong hành lang của bệnh viện, Khương Huệ Vân dừng lại và nói với Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương ở phía sau:
"Đi mua cháo của Như Ý Hiên về cho Tư Duệ, không thể để con bé kia có mà Tư Duệ lại không có, hai con đang nghĩ cái gì vậy?"
"Như Ý Hiên?"
Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương sững sờ, bọn họ cho người đến Như Ý Hiên mua cháo cho Thẩm Ngân Tinh lúc nào chứ?
Khương Huệ Vân luôn vừa ý với đồ ăn ở Như Ý Hiên, đôi khi người giúp việc đi từ sáng sớm cũng không thể mua được.
Mà Thẩm Ngân Tinh lại vừa ăn cháo của Như Ý Hiên?
Ai đã mua nó?
Tô Vũ?
Nhưng vừa nãy cậu ta vẫn luôn ở trong phòng bệnh của Tư Duệ mà?
Hơn nữa, cứ cho là cậu ta mua thì cũng sẽ không chỉ mua cho Thẩm Ngân Tinh đâu nhỉ?
Vậy thì, chỉ có thể là con bé kia tự mua?
Không đối xử tệ với bản thân, cũng biết tận hưởng đấy!
"Con biết rồi mẹ, con biết mẹ luôn thích cháo ở đó, đến lúc đó để bọn họ mang thêm một phần đến."
Dương Lan Hương nhẹ nhàng đáp, câu nói kia đã khiến sắc mặt của Khương Huệ Vân tốt hơn rất nhiều.
"Chúng ta quay về đi."
Như Ý Hiên, một phòng riêng trên tầng ba.
Du Văn đang đứng trước mặt Bạc Hàn Xuyên báo cáo.
Nhân tiện nói với anh biết chuyện mình tình cờ gặp Khương Huệ Vân, Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương.
Thực ra, một số chuyện của nhà họ Thẩm đã không còn là bí mật nữa rồi.
Anh ta chỉ mới nghe ngóng một chút, ngay sau đó đã có rất nhiều tin đồn.
Bạc Hàn Xuyên ngồi một mình trên ghế chính của phòng riêng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lặng lẽ chạm vào những đường nét trên khuôn mặt nổi bật của anh, toàn thân cao quý ung dung, điềm đạm và tao nhã.
Bạc Hàn Xuyên khẽ cúi đầu, đôi môi mỏng mím nhẹ, khóe môi khẽ cong lên.
Những ngón tay mảnh khảnh đặt trên mặt bàn gỗ rắn chắc gõ đi gõ lại, măng sét màu bạc quý giá và tinh xảo lấp lánh theo từng cử động của anh.
"Ý cậu là cô ấy bị người nhà cô lập?" Giọng nói trầm thấp và cao quý chậm rãi vang lên, trong đó có chút lạnh lùng khiến cả người Du Văn trở nên căng thẳng.
"Trước mắt là như thế, có vẻ danh tiếng trước đây của cô Thẩm không được tốt lắm..."
Du Văn ẩn ý nói.
Thực ra đâu phải là không tốt lắm, nói thẳng ra là vô cùng bê bối.
Tuy nhiên, anh ta sẽ không nhiều lời bàn tán về vấn đề này trước khi sự việc được xác minh.
Bạc Hàn Xuyên không nói gì, chỉ có đôi mắt sáng hơi khép lại.
Thấy tình hình này, Du Văn nhanh chóng khép chặt hàm, kính cẩn nói: "Ông chủ, anh có muốn tôi điều tra không?"
"Không cần.".