Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngân Tinh còn đang mặc đồ ngủ thì chuông cửa vang lên.
Cô vội vàng chạy xuống lầu mở cửa, vừa mở đã thấy Bạc Hàn Xuyên có thân hình cao lớn đang đứng đó.
Trên cánh tay anh khoác một chiếc áo sơ mi cao cấp màu xanh đậm và một chiếc áo khoác vest sẫm màu, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười khi nhìn thấy cô.
“Buổi sáng tốt lành.”
Anh mỉm cười chào cô, nhưng Thẩm Ngân Tinh đứng một hồi cũng không có phản ứng gì.
“Sao anh tới sớm vậy?”
Cô nhìn lại thời gian, mới hơn bảy giờ, nếu anh từ trang viên Thịnh Cảnh tới đây… vậy thì mới sáu giờ anh đã rời giường rồi sao?
Tối qua anh về rất trễ mà.
“Không sớm.”
Bạc Hàn Xuyên nhẹ nhàng nói, sau đó anh nâng cà vạt tiến lại phía cô.
Thẩm Ngân Tinh lập tức dịch người sang một bên để anh bước vào, sau đó cô vươn tay ra, nhón chân lên nắm lấy cà vạt của anh.
“Sáng sớm tới đây để em thắt cà vạt giúp anh sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì trước đây ai thắt cà vạt cho anh?”
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên dán chặt lên người cô, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lướt qua gương mặt như một vầng sương mù quấn nhẹ chân tóc trên trán cô.
Vẻ đẹp hiện ra một cách tự nhiên.
“Tự anh làm, nhưng giờ anh có bạn gái rồi.” Anh nói, nhưng vẫn tiếp tục nhìn cô.
Động tác của Thẩm Ngân Tinh dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh đúng là biết thêm đất diễn cho hai chữ bạn gái này đấy.”
“Nếu em không vui thì lần sau anh sẽ không đến tìm em nữa.”
“Vậy anh đi tìm ai chứ?” Thẩm Ngân Tinh thuận miệng hỏi.
Bạc Hàn Xuyên cong môi, vươn tay tới ôm lấy eo cô, kéo người lại gần mình: “Thím Trương?”
“Ha ha…”
Thẩm Ngân Tinh không nhịn cười được, cô vừa cười vừa thắt cà vạt rồi chỉnh lại áo sơ mi cho anh.
“Nhạt nhẽo.”
Không ngờ người đàn ông này là cái tài kể chuyện cười nhạt nhẽo như vậy.
Bạc Hàn Xuyên giống như là không nghe thấy ý tứ trong lời nói của cô, nghe cô nói xong, anh liếc nhìn bộ đồ ngủ của cô rồi kéo cô lên tầng.
Thẩm Ngân Tinh hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cô được đưa vào một căn phòng lớn, sau khi Bạc Hàn Xuyên vào phòng, anh trực tiếp cầm lấy điều khiển từ xa lên bấm.
Bên tai vang lên tiếng “ve ve”, Thẩm Ngân Tinh nghi ngờ quay lại, trong mắt lập tức hiện lên vẻ bất ngờ.
Cửa mở ra, những ánh đèn ấm áp dịu dàng chen vào căn phòng.
Một căn phòng rộng lớn chứa đầy quần áo, từ quần áo thường ngày, đến đồ đi làm, lễ phục, tất cả quần áo theo mùa, cũng như túi mũ, kính, trang sức, khăn lụa.
Tất cả đều có theo sở thích của cô, đơn giản mà hào phòng, không hề phô trương.
“Trời hôm nay lạnh đấy, em mặc nhiều hơn đi, đừng để bị cảm lạnh.” Bạc Hàn Xuyên nhắc nhở.
Sau khi Thẩm Ngân Tinh ngạc nhiên, cô quay đầu lại nhìn Bạc Hàn Xuyên với ánh mắt kì lạ.
“Em cảm thấy sao chúng ta không giống như đang yêu đương vậy?”
“Hả?”
“Em cảm thấy giống như em được đại gia bao nuôi ấy.”
Anh tìm nhà, tìm quần áo, giày dép, trang sức, mấy thứ này đều không cần cô nói ra nhưng tất cả đều có.
Thậm chí anh còn chuẩn bị đồ ngủ và đồ lót cho cô, còn có cái gì anh không làm không?
Kết quả là Bạc Hàn Xuyên không thích nghe như thế này, anh khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
“Anh không bao giờ bao nuôi phụ nữ.”
“Em chỉ đang làm phép so sánh thôi.
Hơn nữa, phụ nữ được bao nuôi, ở một vài khía cạnh nào đó là một kiểu sống không cần phải kiêng nể gì, điều đó rất tốt.”
Bạc Hàn Xuyên nhìn cô chằm chằm, anh trầm tư một hồi, giống như là đang suy nghĩ tới chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Một lúc sau mới chậm rãi nói: “Vậy em sẽ là người duy nhất anh bao nuôi.”.