"Có người bị đẩy ngã, các người có nghe thấy không?"
"..."
Giọng nói của Sở Diệc trầm thấp lại gợi cảm, nhưng phần lớn fans đều bị hù dọa.
"Tôi cảm ơn các bạn theo đuổi tán dương tôi như vậy, nhưng mà nếu các người theo đuổi tán dương tôi tới không muốn sống kiểu này thì tốt hơn hơn hết nên bỏ đi!"
Trợ lý bên cạnh Sở Diệc cảm thấy đau cả đầu đỡ trán, chỗ nào của Sở Diệc cũng tốt, có một gương mặt minh tinh, có một thân năng lực trời sinh làm diễn viên, nhưng tính cách lại là trời sinh không hợp làm diễn viên nhất.
"Các vị, ý của Sở Diệc là muốn mọi người nhất định chú ý an toàn, nếu không may mọi người vì anh ấy bị thương, trong lòng anh ấy nhất định sẽ lo lắng, đừng để anh ấy lo lắng được không?" Trợ lý ngay lập tức lên sân khấu với hy vọng cứu vớt tình huống xấu hổ như này.
Lúc này fans mới gật đầu, đều nói: "Chúng tôi biết rồi."
Phía sau Hứa Thanh Vy đã đứng lên, đi tới trước mặt Sở Diệc, đưa ra danh thiếp của mình.
"Xin chào anh, tôi là Tổng giám đốc công ty tạo hình Tri Tẩm, chúng ta có thể nói chuyện chút được không..."
Nhưng mà ánh mắt Sở Diệc không có nhìn về phía cô ấy, mà ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh bên người cô ấy.
"Xin lỗi anh, hiện tại Sở Diệc không nhận phát ngôn."
Nhưng mà Sở Diệc lại duỗi tay chặn lời trợ lý nói, xoay người nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh đi tới trước mặt Hứa Thanh Vy.
"Thanh Vy, cậu không sao chứ?"
Hứa Thanh Vy lắc đầu.
Thẩm Ngân Tinh nhìn thoáng qua Sở Diệc, cuối cùng im lặng bình tĩnh không nhìn nữa.
Sở Diệc cong môi, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hứa Thanh Vy, nhỏ giọng nói:
"Cô muốn tôi tiếp nhận làm người phát ngôn bên cô?"
"Đúng!"
"Được, chúng ta nói chuyện trước."
"Sở Diệc!" Lần này tới lượt mấy trợ lý mở rộng tầm mắt.
Kết quả bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Diệc liếc qua nên bọn họ đều không mở miệng.
Phải!
Không thể chọc tới!
...!
Vốn dĩ yêu cầu lớn sẽ gặp phải khó khăn, kết quả lại thảo luận ngay trên xe bảo mẫu bên ngoài sân bay.
Chẳng qua điều kiện của Sở Diệc là khi anh ta không ở trong nước sẽ có người làm đại diện cho anh ta.
Khóe miệng Thẩm Ngân Tinh giật giật, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Hứa Thanh Vy, đồng ý chuyện này.
Trên đường trở về, Hứa Thanh Vy thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh vẫn luôn đau đầu, mặc dù không lên tiếng, nhưng dưới tầm mắt trần trụi quả quyết của Hứa Thanh Vy, cuối cùng cô cũng không nhịn được, thẳng thừng lên tiếng, nói:
"Cậu muốn hỏi cái gì?"
Hứa Thanh Vy cười nhẹ nhàng, nhún nhún vai: "Khi nào thì cậu biết Sở Diệc?"
Thẩm Ngân Tinh thở ra một hơi: "Có thể nói là...!Quen biết từ nhỏ rồi."
Hứa Thanh Vy không kịp phòng ngừa mà ho khan một tiếng, cơ thể đang lái xe không khỏi ngồi thẳng dậy một chút.
Một bên cô ấy nhìn đường phía trước, một bên nghiêng người cau mày suy nghĩ: "Anh ta...!Chính là người luôn đi bên cạnh dì - cháu trai của bác Sở hả?"
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Phải"
"Lúc trước có nghe cậu nói về anh ta, nhưng chưa thấy qua..."
"Tóm lại, cậu chính là cứu tinh của tớ! Hiện tại vấn đề khó nhất cũng đã giải quyết.
Tớ có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi.
Được, Buổi tối ngày mai, đi kiếm mấy đồng nghiệp cùng tụ họp thôi, hai ngày nay họ cũng rất vất vả rồi.
Hôm nay quay về công ty trước tiên soạn ra cái hợp đồng phát ngôn cái đã."
Để tránh phức tạp, ký hợp đồng phát ngôn với Sở Diệc một cách lặng im không tiếng động.
Trong phòng hội nghị Tri Tẩm, chỉ còn có hai người Thẩm Ngân Tinh và Sở Diệc.
"Lần này về nước mục đích chủ yếu của cậu là gì?" Thẩm Ngân Tinh mặt không biến sắc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông hỏi.
"Trở lại bên cạnh chị."
"Nói tiếng người."
Sở Diệc cười khan: "Về nước phát triển không được sao?".