Mặt mày Thẩm Ngân Tinh trầm trầm, im lặng vài giây rồi đi vào.
“Ngân Tinh tới rồi à..."
Giọng nói này nghe thế nào cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.
Thẩm Ngân Tinh khóe miệng cứng ngắc, được giáo dục nên cô không thể khiến mình xem nhẹ hai người đối diện.
Người vừa mới nói chuyện với cô, chính là Thái Tĩnh Di, mẹ của Tô Vũ.
Trên người bà ta là bộ váy lụa viền hoa màu tím, được bảo trì rất tốt, ngũ quan nhìn qua có thể thấy đây tuyệt đối là một người đẹp bẩm sinh.
Mà bên cạnh bà, chính là người đàn ông một thân tây trang, Tô Minh Dạ.
Trên mặt trời sinh nghiêm túc, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm tới sự đẹp trai của ông ta, ý vị giữa mặt mày rất giống với Tô Vũ.
Chuyện tình cảm giữa cô và Tô Vũ dù thế nào thì nói chung vẫn là chuyện riêng của người trẻ họ.
Cô chưa từng có ý muốn đem oán hận trong lòng vì Tô Vũ phản bội mà đẩy lên người hai người họ.
Nhưng mà khi gặp lại có hơi xấu hổ, vì sao cố tình lại gặp mặt trong trường hợp như này chứ.
Hôm nay Khương Huệ Vân nói là bữa tiệc của nhà họ Thẩm.
Vì sao lại có hai người lớn bên gia đình nhà họ Tô?
Thẩm Ngân Tinh không nóng không lạnh mà nhìn, khiến cho Thái Tĩnh Di có hơi xấu hổ nhìn chồng của mình bên cạnh.
Tô Minh Dạ trấn an bà ta, trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Người lớn đã chủ động chào đón con, thái độ của con là sao đây?”
Ở một bên giọng nói của Thẩm Minh Quốc vang lên, đối mặt với Thẩm Ngân Tinh vừa vào lập tức đem bầu không khí trở nên gượng gạo thì rất không hài lòng.
“Không sao hết, không sao hết..."
Thái Tĩnh Dĩ vội vàng hòa giải, dù sao bà ta cũng không thật sự chán ghét Thẩm Ngân Tinh, hơn nữa mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là nhà họ Tô của họ có lỗi với cô.
Thẩm Ngân Tinh không để ý tới Thẩm Minh Quốc, trên thực tế từ đầu tới cuối, cô đều không thèm ngó tới Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương chút nào.
Thẩm Ngân Tinh tự rót một chén nước cho mình, đặt bên môi uống một ngụm, vừa mới đem ly để lên bàn, ở cửa liền vang lên một tiếng cười nhẹ.
“Ông nội nói rất đúng, em vốn dĩ xinh đẹp, dù mặc giẻ lau cũng đẹp.”
“Cái gì vậy, em không thèm mặc giẻ lau đâu!”
Cái tay nắm ly của Thẩm Ngân Tinh hơi siết chặt, cô đưa lưng về phía cửa, ngay cả cơ thể cũng không hề di chuyển, bộ ghế cao giống như hoàn toàn che giấu được dáng người của cô.
Tiếng cười sang sảng của Thẩm Minh Đăng càng tới gần, trong lòng Thẩm Ngân Tinh càng trống vắng.
Cô tự nói với mình, không nên như vậy, Thẩm Tư Duệ là cháu gái của ông, ông đối xử bình đẳng như vậy là đúng.
Nhưng nếu nói, bữa tiệc hôm nay, ông kêu cô tới, vậy cuối cùng ông có nghĩ tới, ở lập trường của cô thì có bao nhiêu là buồn cười không?
Tô Vũ phụ giúp đẩy xe lăn của Thẩm Minh Đăng, Thẩm Tư Duệ kéo cánh tay của anh ta, tiếng nói nói cười cười từ cửa truyền vào.
“Bác trai bác gái, hai người đã tới rồi? Ngại quá, cháu và Tô Vũ về nhà đón ông nội.”
Thẩm Tư Duệ có lẽ vừa vào cửa liền gặp cha mẹ Tô Vũ, có hơi ngại ngùng mà nói ra nguyên nhân mình tới muộn.
Thái Tĩnh Di cười cười: "Không sao mà, cần phải vậy chứ.”
Ở phía sau Thẩm Minh Quốc cười nói: "Nhìn xem, chưa gì đã đã không đặt ba mẹ ruột trong lòng rồi!”
“Ba, ba nói gì vậy?”
Thẩm Tư Duệ dậm chân, đỏ bừng mặt hờn dỗi Thẩm Minh Quốc.
Thái Tĩnh Di che miệng nở nụ cười, trêu chọc nói:
“Đúng vậy, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, về sau Tư Duệ chỉ có thể ở trong ao nước nhà họ Tô chúng tôi thôi, tất nhiên là muốn dỗ dành rồi, người ta đây là có tính trước nha.”
“Ha ha, không phải nước, không phải nước, con bé là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Thẩm...".