Thẩm Ngân Tinh không dám tin nhìn người đàn ông cao quý, lịch lãm mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen trước mặt.
Anh nhìn như cao cao tại thượng như vậy, không dính bụi trần, bộ dạng ôn hòa nho nhã, nhưng không ngờ, người đàn ông này lại có thể nói những lời trắng trợn như vậy.
“Hửm? Nói đi.”
Tầm mắt của Bạc Hàn Xuyên di chuyển từ mắt xuống môi cô, ngón tay anh dần men theo đường cong duyên dáng trên quai hàm cô, dừng lại ở đường viền cổ áo bị cô nắm chặt.
Sau đó ánh mắt hơi trầm xuống, ngẩng đầu trực tiếp nhìn vào mắt của cô: “Hay là nói, nguyên nhân vì vừa rồi em có cảm giác cho nên mới bài xích anh làm như vậy với em?”
Thẩm Ngân Tinh nghẹn họng: “Em không có, sao có thể vậy được?”
“Vậy sao?” Khoé môi của Bạc Hàn Xuyên cong lên.
Bàn tay đặt ở trên cổ cô nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, sau đó tiến lại gần cô, hơi thở ấm áp phả lên môi cô.
“Không có cảm giác, còn xem tập trung như vậy?”
Thẩm Ngân Tinh ngước lên nhìn anh: “Anh không tin em sao?”
Bạc Hàn Xuyên gật đầu: “Phụ nữ gặp phải chuyện này, bình thường đều sẽ nói dối, nhưng cơ thể sẽ là thứ thành thật nhất ...”
Anh không nói nữa, vẻ mặt cười như không, nhìn cô đầy ẩn ý, nhưng ý đồ lại rõ như ban ngày.
Trái tim của Thẩm Ngân Tinh đột nhiên đập nhanh gấp đôi, trong lòng cô mơ hồ đoán được điều gì đó, sắc mặt đỏ bừng muốn nhảy xuống khỏi bàn, thoát khỏi nơi thị phi này, nhưng lúc này cánh tay của Bạc Hàn Xuyên bống nhiên siết chặt lại.
“Chạy cái gì?” Bạc Hàn Xuyên mỉm cười, nhẹ nhàng cầm bàn tay đang giữ cổ áo của cô xuống, cổ áo sơ mi bị cô làm cho nhăn lại, những mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy da chỗ cổ của cô.
“Có muốn anh thay em kiểm tra một chút không?”
Thẩm Ngân Tinh đột nhiên cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nho nhã của người đàn ông, tức giận nói:
“Bạc Hàn Xuyên, anh là cố ý!”
“Cố ý cái gì?”
“Anh ...”
Thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Ngân Tinh, Bạc Hàn Xuyên dần dần thu hồi ý cưới nơi đáy mắt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cô ta thật sự là bạn của em?”
“Phải!” Thẩm Ngân Tinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi.”
Bạc Hàn Xuyên từ từ nheo mắt lại, vì thái độ của cô, anh há mồm cắn môi cô một cái: “Nếu đã là bạn bè, chẳng lẽ cô ta lại không biết hiện giờ em đã là hoa có chủ rồi sao? Hay là, cô ta muốn đào góc tường của anh?”
Bạc Hàn Xuyên càng nói thì hơi thở càng nguy hiểm hơn.
Chuyện này bỗng chốc trở thành đào góc tường của anh khiến Thẩm Ngân Tinh hơi luống cuống.
Nếu nói như vậy, thì Thanh Vy không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Cô vội vươn tay, bắt lấy cánh tay của Bạc Hàn Xuyên, cong môi, xấu hổ cười nói:
“Cái gì mà đào góc tường, không hề có, thật ra là em ...”
“Hửm?” Bạc Hàn Xuyên nhìn cô chằm chằm, chờ cô nói hết câu.
“Là em còn chưa kịp nói cậu ấy biết ...”
“À.”
Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó đột nhiên cười thành tiếng.
Tiếng cười kia nhàn nhạt lạnh lùng nhưng lại khiến trái tim của Thẩm Ngân Tinh run rẩy.
Cô lập tức nói: “Chờ có thời gian ...!em nhất định sẽ giới thiệu anh với cậu ấy, có được không?”
“Lúc nào?”
“Thời gian cụ thể ...”
Bạc Hàn Xuyên liếc cô một cái rồi mới nhàn nhạt nói: “Anh sẽ thu xếp.”
“...!Được.”
Lúc này Bạc Hàn Xuyên mới nhếch môi, rút tay đặt trên eo cô về.
Thẩm Ngân Tinh thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người muốn nhảy khỏi bàn, kết quả gương mặt anh tuấn của Bạc Hàn Xuyên đột nhiên áp tới.
Thẩm Ngân Tinh nín thở: “Anh còn có việc gì sao?”
Chương : Chết như thế nào cũng không biết
Bạc Hàn Xuyên chỉ vào ngực trái của cô: “Hình xăm?”
Nghe vậy, tay của Thẩm Ngân Tinh vô thức đặt lên vị trí nào đó trên ngực: “Ừm ...”
Bạc Hàn Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng đứng thẳng lên cách cô vài bước: “Thật ngoài ý muốn.”
Thoạt nhìn thì cô là người phụ nữ bảo thủ, vậy mà lại có thể nghĩ tới mấy trò như “hình xăm” như vậy.
Thẩm Ngân Tinh không nói gì, mà cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay chính lúc đó, điện thoại được đặt ở một bên reo lên.
Thẩm Ngân Tinh hoàn hồn, cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Hứa Thanh Vy.
Tin nhắn thoại.
Thẩm Ngân Tinh ngước mắt lên nhìn Bạc Hàn Xuyên.
Bạc Hàn Xuyên cũng đang nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cưới lạnh nhạt.
Cô căng da đầu, lick mở tin nhắn thoại, sau đó căn phòng truyền tới giọng nói thanh lãnh của Hứa Thanh Vy
Cậu xem xong chưa?
Thẩm Ngân Tinh trả lời ngay một chuỗi ‘.................’ để thể hiện tâm trạng của cô lúc này.
Cô ấy biết đêm nay mình gây hoạ gì không?
Qua một lúc sau, Hứa Thanh Vy mới trả lời.
Có phải cảm thấy rất lạ không?
Cậu nói lúc đầu chúng ta tắm cùng nhau, ngâm mình trong suối nước nóng, thậm chí là ngủ chung giường cũng không có cảm giác...!Nhưng sau khi xem xong phim này, sao đột nhiên tớ lại cảm thấy lạ lạ như vậy?
Cho nên Ngân Tinh à, chúng ta tốt hơn vẫn nên tìm một người đàn ông tin cậy khỏe mạnh mà gả đi.
Những lời này của Hứa Thanh Vy đúng là có ích nhất cả ngày hôm nay.
Cô cho rằng như vậy thì kết thúc rồi, nhưng giọng của Hứa Thanh Vy lại vang lên…
Nếu để tớ học giống hai người phụ nữ kia mà sờ vào phía dưới của cậu ...
Trái tim của Thẩm Ngân Tinh đập “thình thịch”, vội vàng tắt tin nhắn thoại đi!
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạc Hàn Xuyên cười như không cười nhìn cô, vẻ mặt u ám khiến người ta sởn da gà.
Thẩm Ngân Tinh vuốt vuốt tóc, hít một hơi thật sâu.
“Thời gian không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hai người xuống lầu, Thẩm Ngân Tinh đưa chiếc khuy măng sét buổi sáng chưa đưa cho Bạc Hàn Xuyên.
Dựa vào cửa, cô cười cười nhìn Bạc Hàn Xuyên: “Đừng để quên đồ nữa, tối qua em không đuổi theo anh kịp.”
Đôi lông mày của Bạc Hàn Xuyên nhúc nhích, lạnh nhạt cầm lấy chiếc khuy áo.
“Cũng không cần phải đưa cho anh, dù sao ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà.”
“Ừm, cũng đúng.”
Bạc Hàn Xuyên đứng yên, lẳng lặng nhìn cô hai giây, cuối cùng cũng chỉ bước tới ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Lông mi của Thẩm Ngân Tinh khẽ run lên, tâm tư muốn trêu chọc Bạc Hàn Xuyên cũng hoàn toàn tan biến.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ngủ ngon.”
…
Thẩm Tư Duệ xuất biểu chiều không liên lạc được với Tô Vũ.
Hôm nay Tô Vũ vốn đã tức giận bỏ đi, nhưng cô ta cũng không cho rằng mình sai, đây là cách giải quyết tốt nhất hiện giờ.
Không chỉ là đối với cô ta, đối với Tô Vũ, đối với Tô Thị cũng là tốt nhất.
Cô ta tưởng Tô Vũ sớm muộn cũng sẽ hiểu, nhưng tới buổi tối, cô ta vẫn không liên lạc được với anh ta.
Thử gọi mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Trong lòng cô thấp thỏm bất an.
Nằm ngủ mê mang đến sáng hôm sau, Thẩm Tư Duệ cầm lấy điện thoại đi xuống lầu.
Trong phòng ăn, Khương Huệ Vân và Thẩm Minh Quốc, Dương Lan Hương đã có mặt.
Trong tay của Khương Huệ Vân cầm máy tính bảng, lướt web rồi nhàn nhạt nói:
“Sở Diệc làm đại diện đúng là bất ngờ.
Thật không ngờ cậu ta lại chọn Tri Tấm, một nhãn hàng nhỏ này! Tự vác đá đập chân mình, mới leo lên địa vị cao như vậy mà lại bỏ phí danh khí của mình, sợ là không đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết...”