“Cô Thẩm, mật mã là sinh nhật của ông chủ, tấm thẻ này là thẻ phụ của anh ấy, không có mức hạn ngạch, cô tùy ý sử dụng.”
“Sinh nhật của Bạc Hàn Xuyên? Là khi nào cơ?”
Du Văn âm thầm kéo lên khoé miệng, ông chủ nhà anh ta thật sự quá đủ rồi, muốn lộ ra sinh nhật mình, nhưng lại vòng vo như thế.
Chỉ bởi vì đưa cho cô Ngân Tinh tấm thẻ này mà đích thân đi gọi điện cho ngân hàng đổi lại mật mã.
“Sinh nhật của ông chủ là vào ngày tháng , cô Ngân Tinh.”
“...! tháng sao?” Thẩm Ngân Tinh kinh ngạc.
“Có vấn đề gì sao? Cô Ngân Tinh”
“À, không có gì… nói như vậy, rất nhanh liền tới sinh nhật anh ấy rồi.”
Du Văn rất hiểu chuyện mà gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đúng vậy, không uổng công ông chủ lòng vòng nghĩ cách để cho cô biết.
Thấy Thẩm Ngân Tinh thành công biết được sinh nhật của ông chủ nhà mình, Du Văn lại móc ra một cái thẻ khác đưa cho cô.
“Cô Thẩm, ông chủ nói, nếu cô muốn đi dạo phố, vậy thì nhất định phải thật vui vẻ, tấm thẻ này xin cô cũng nhận lấy.”
Thẩm Ngân Tinh nghi ngờ nhận lấy, chờ sau khi nhìn kỹ chữ trên tấm thẻ màu xanh lá này cô liền siết chặt vào trong tay.
“Có cái này là đủ rồi, sao còn phải đưa cho tôi thẻ ngân hàng.”
Tấm thẻ cô đang cầm trong tay này, đủ để thỏa mãn giấc mơ của cả chín trăm triệu thiếu nữ.
“Ông chủ nói, thẻ ngân hàng mới là thứ yếu, tấm thẻ này chỉ là phụ.”
“...”
Sở Diệc đứng trên sân khấu nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh cầm lấy tấm thẻ người đàn ông trước mặt đưa cho thì lông mày liền nhíu lại.
Du Văn như cảm nhận được, cũng liếc mắt nhìn lên sân khấu, vựa vặn thấy được ánh mắt nham hiểm hung ác của Sở Diệc, trong lòng anh ta hơi rùng mình, sau đó làm như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt.
Khi tiết mục gần đi tới hồi kết, Thẩm Ngân Tinh nhận được điện thoại của Hứa Thanh Vy.
Nghĩ tới mọi việc cũng đã sắp xong, phần sau cũng không có việc gì lớn nên Thẩm Ngân Tinh liền đi qua nói với Triệu Ngọc một tiếng rồi rời đi sớm.
…
Trung tâm thương mại Thế Giới
So với quảng trường Tân Thế Giới trước đây thì nơi này hơi xa một chút.
Thế nhưng đúng như tên của nó, trong nơi này có hầu hết tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Nơi này vào ngày làm việc trong tuần, người tới đây sẽ không nhiều như quảng trường Thế Giới, nhưng chỉ cần vào ngày nghỉ thì lúc nào cũng chật kín toàn người là người.
Thẩm Ngân Tinh tràn đầy phấn khởi, điều này cũng làm cho Hứa Thanh Vy rất khó hiểu.
“Xem ra đêm qua chủ tịch Bạc biến thái kia không có ép khô cậu nhỉ, hôm nay có tinh thần như vậy!”
Thẩm Ngân Tinh nghe vậy kinh ngạc nhìn sang Hứa Thanh Vy: "Rốt cuộc anh làm gì kích thích cậu vậy? Sao giọng điệu nói chuyện hiện giờ của cậu lại giống như bất chấp tất cả thế!”
Hứa Thanh Vy cười lạnh: "Nhờ phúc vị kia nhà cậu, tớ mới cảm thấy, ở cái xã hội này a, giáo dưỡng và học vấn chỉ để cho bản thân bị ăn thua thiệt mà thôi.”
Thẩm Ngân Tinh cười cười từ chối cho ý kiến.
Hai người cùng nhau sánh vai đi tới khu bán châu báu.
Cả tầng lầu đều là các nhãn hiệu đồ trang sức đá quý.
Tạm thời Hứa Thanh Vy và Thẩm Ngân Tinh tách nhau ra đi dạo.
Thẩm Ngân Tinh vừa liếc mắt đã nhìn trúng một đôi khuy măng sét kim cương, bên cạnh nó còn có một cái trâm ngực nữ cùng kiểu.
Đồ đôi kiểu này, thật sự rất ít gặp, càng đừng nói đến thiết kế tinh mỹ như này.
Cô rất thích nhìn bộ dạng Bạc Hàn Xuyên đeo khuy măng sét, dáng vẻ ưu nhã mà tôn quý, quả thật làm cho người ta rung động.
Còn có cả cái trâm cài cùng bộ cho nữ kia nữa...
Thẩm Ngân Tinh nghĩ nếu như mua nó làm quà sinh nhật cho Bạc Hàn Xuyên, anh chắc là sẽ rất vui vẻ.
“Xin chào, thưa cô, bộ đôi trang sức này gọi là Touch...your...heart, là thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng Emil của Milan.
Khuy măng sét phối với trâm cài áo hoàn toàn là một sáng tạo mới, ngụ ý chính là lãng mạn đẹp đẽ nhất.
Khuy măng sét là mạch đập, trâm cài áo là nhịp tim, tim vì nhau mà đập lên, chạm đến tim của nhau, cảm thủ nhịp đập của nhau, có phải rất tốt đẹp không?”
Người bán hàng mang theo mười hai phần ý cười giới thiệu cho Thẩm Ngân Tinh, Thẩm Ngân Tinh vốn đã ưng ý hai món đồ này bây giờ nghe vậy càng vừa lòng hơn.
Touch...your...heart...
Chạm đến tâm của anh...
“Được, tôi mua.”
“Touch...your...heart, tôi muốn!”