Lúc này, bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người vây xem, vô cùng mong chờ kết cục trò hay sẽ như thế nào!
Trong một góc giữa đám người, Hứa Thanh Vy đang giơ điện thoại lên, quay lại tất cả những gì đang xảy ra trong cửa hàng…
Thật ra, ngay từ lúc Lâm Quỳnh Anh nói câu: “Đây là bộ trang sức mà Tư Duệ muốn mua! Bây giờ, cô ấy là con dâu tương lai của nhà họ Tô, các người muốn đắc tội cả nhà họ Tô chỉ vì cô ta sao?” thì cô đã chạy đến đó.
Cô ấy chớp chớp mắt nhìn cảnh tượng bên trong, nhưng cũng chưa vội đi vào.
Suy nghĩ một lúc, cô ấy cảm thấy đây là một cơ hội tốt để lấy lòng vị boss lớn nào đó, vừa hay, tối hôm qua cô cũng lấy được số điện thoại của tên biến thái kia, cho nên lúc này cô ấy liền thẳng tay gửi lời mời kết bạn cho anh!
Cô còn ghi chú tôi là Hứa Thanh Vy rồi gửi đi, không ngờ lại được anh đồng ý ngay lập tức.
Sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, vì sợ sơ ý làm lộ thông tin cá nhân của vị boss lớn này, nên cô còn cẩn thận đổi tên anh thành bố già đại gia.
Sau đó cô lại cảm thấy hơi kỳ quái, hai từ “đại gia” này có xứng thì chỉ xứng với một mình Ngân Tinh mà thôi, phải để hai từ này lưu tên cho Ngân Tinh, như vậy cô mới không cảm thấy kì quái nữa!
Vì thế, sau khi suy nghĩ hai giây, cô ấy liền đổi tên bố già đại gia thành bố già biến thái.
Đúng vậy, chẳng còn cách nào cả, hiện tại Bạc Hàn Xuyên đúng là “bố” của cô ấy, phải hầu hạ chu đáo cho vị sếp lớn này, thì Tri Tẩm mới có cơ hội gia nhập vào trung tâm thương mại dưới trướng của nhà họ Bạc được.
Sau khi thêm bạn thành công, cô ấy liền trực tiếp gọi video cho anh.
Kết quả là…bị anh từ chối ngay lập tức!
Không bao lâu sau, Bạc Hàn Xuyên trả lời tin nhắn! Cô muốn làm gì?
Hứa Thanh Vy… ‘Tôi có chuyện gấp, anh nhận cuộc gọi video đi!
Bạc Hàn Xuyên ! Bỏ suy nghĩ này đi, tôi sẽ không thích cô đâu.
Hứa Thanh Vy nắm chặt lấy điện thoại, tức muốn trợn trắng hai mắt.
Cứ tưởng anh chỉ bị bệnh biến thái, không ngờ bây giờ lại còn thêm bệnh tự luyến giai đoạn cuối!
! Anh suy nghĩ nhiều rồi, Ngân Tinh đang bị bắt nạt, anh không muốn biết thì thôi.
Hai giây sau, điện thoại của Hứa Thanh Vy liền vang lên, là Bạc Hàn Xuyên chủ động gọi video tới.
“Xì…”
Hứa Thanh Vy xì một tiếng, sau đó nhận cuộc gọi.
Cuộc gọi vừa kết nối, gương mặt đẹp trai không góc chết của Bạc Hàn Xuyên đã hiện ra, ‘chấn động’ quá lớn khiến cô phải nhanh chóng thu nhỏ hình ảnh cuộc gọi.
Hình như anh đang làm việc ở phòng sách, lúc này anh đang ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm nhìn cô ấy, trầm giọng nói:
“Đừng để tôi thấy mặt cô, tôi muốn nhìn Ngân Tinh.
”
“…”
Hứa Thanh Vy âm thầm cắn răng, căn cứ vào nguyên tắc cơ bản là không thể đắc tội “bố già”, cô chỉ có thể yên lặng mà chuyển đổi camera sau.
Ngay sau đó chính là hình ảnh Thẩm Ngân Tinh nói!
“Tôi không cần anh ta, cũng chẳng cần bộ váy đó.
Nếu cô đã muốn, còn hao tổn tâm tư vừa quyến rũ, diễn kịch vất vả như vậy, cho được thì tôi sẽ cô! Nhưng nếu tôi kiên trì không chịu buông ra, thì cô đừng có hòng cướp được thứ gì từ tôi!”
“Còn chuyện tôi muốn níu kéo Tô Vũ à? Ha…”
“Tôi lãng phí thời gian, phí hoài tâm tư, tốn tiền tốn bạc đi mua đồ chỉ vì để lấy lòng một người đàn ông mà tôi không cần hay sao? Nếu như vậy, thì tôi thà ném tiền vào đống phân còn hơn? Cũng chỉ có các người coi anh ta thành bánh ngon mà thôi!”
…
Bạc Hàn Xuyên nhướng mày, trên gương mặt lãnh đạm của anh dần hiện lên một nụ cười nhẹ.
“Cô ấy bị ức hiếp như vậy mà cô lại khoanh tay đứng nhìn thế à?” Bạc Hàn Xuyên nói.
“Ức hiếp? Vậy là anh chưa biết Ngân Tinh nhà tôi lợi hại như thế nào rồi! Còn không biết là ai ức hiếp ai đâu đấy!”
“…Ngân Tinh nhà tôi.
”
Bạc Hàn Xuyên yên lặng hai giây, sau đó đột nhiên nói như vậy, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn vào cô gái đang bình tĩnh ung dung đứng ở đằng kia với dáng vẻ tự tin không kiêu ngạo không siển nịnh.
Đôi mắt anh lộ ra sự thích thú, anh nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh khảnh kia của Thẩm Ngân Tinh, nhìn đến mức ngẩn người.
Thật là xinh đẹp!
Hứa Thanh Vy thật sự muốn nôn ra máu rồi, cô dứt khoát không nói chuyện với anh nữa.
Thôi thì cô cứ yên lặng làm nhiếp ảnh gia đi…