"Không đáng yêu bằng cô ấy.
"
"! "
Khả Hân chớp chớp đôi mắt to của mình, một giọt nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, sau đó nhìn theo phía ngón tay Bạc Hàn Xuyên chỉ.
Nhất thời Thẩm Ngân Tinh cũng sửng sốt ngây người, cô giáo của cô nhi viện đứng bên cạnh và đứa bé còn lại đều đang nhìn cô chằm chằm.
Cô bối rối đỏ cả vành tai.
"Ai đáng yêu chứ?"
"Em.
" Bạc Hàn Xuyên nhấn mạnh thêm một lần.
"! "
Thêm bốn năm nữa thì cô cũng đã ba mươi rồi, vậy mà lại bị người ta dùng từ “Đáng yêu” để hình dung?
Thẩm Ngân Tinh nhìn cô bé còn không cao tới đầu gối của Bạc Hàn Xuyên thì chỉ có thể bối rối rồi lạibối rối.
Nói chuyện với một đứa nhỏ ba bốn tuổi, anh không thể để ý chút không sao?
Thật không biến sau này anh có con của mình, sẽ chăm sóc như thế nào.
Khả Hân nhìn thấy là Thẩm Ngân Tinh thì lại chớp chớp mắt to, rồi quay lại nhìn chú đẹp trai cao lớn mình đang ôm, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm.
Thanh Hoài đứng một bên lại bỗng chạy tới trước mặt cô bé, kéo cô bé đến một bên.
"Khả Hân, vừa rồi chú và cô Ngân Tinh đã hôn nhau rồi nha, bọn họ sắp có em bé rồi, cậu không thể cướp bacủa em bé được, hiểu không?"
Bạc Hàn Xuyên mím môi nhìn bé trai.
Ba?
Xưng hô này thật mới mẻ.
Khả Hân tuy rất tủi thân nhưng vẫn gật đầu.
"Tớ biết! biết rồi.
Chú là chồng của cô Thẩm, là ba của bé cưng, cho nên tớ không thể gả cho chú được! "
Khả Hân buồn bã nâng tay quệt nước mắt, sau đó bị Thanh Hoài nắm tay kéo vào viện.
Thẩm Ngân Tinh thở phào một hơi, lúc này Bạc Hàn Xuyên cũng đã đi tới trước mặt cô.
Cô giáo trẻ bên cạnh thấy Bạc Hàn Xuyên ở khoảng cách gần thì mặt đỏ như máu, nhưng khí thế cao quý áp bách anh tản ra lại khiến cô ấy không biết nên làm thế nào.
"Cô Ngân Tinh, vào thôi.
"
"Vâng, được rồi.
"
Thẩm Ngân Tinh đáp một câu, cô giáo trẻ liền xoay người đi xem bọn nhỏ.
Thẩm Ngân Tinh nhìn Bạc Hàn Xuyên: "Xem ra sau này đúng là không nên mang anh ra ngoài.
"
"Ưm?"
"Mới qua vài phút đã có cô bé kêu muốn gả cho anh rồi, nếu sau này anh lại đến mấy chỗ công cộng thì sẽ trêu chọc bao nhiêu tình địch cho em chứ?"
Bạc Hàn Xuyên cười: "Cho nên em phải có ý thức nguy cơ đi, đặc biệt là phải nắm chắc anh.
"
Thẩm Ngân Tinh nhếch môi cười.
Nếu cô biết phải làm thế nào bắt giữ lòng người thì đã không có cô của bây giờ.
Muốn thật lòng sao?
Nhưng cô cũng từng thật lòng rồi.
Nắm chắc!
Nếu đối phương đã muốn rời đi thì cô có làm thể nào cũng không giữ nổi.
…
Hai người vào trong viện, mấy đứa bé thấy Thẩm Ngân Tinh đều rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay có Bạc Hàn Xuyên bên cạnh cô nên một đám đều ngoan ngoãn đứng ở xa nhìn, không dám đi lên.
"Cô Thẩm, cô đến rồi.
"
Viện trưởng đi ra, cười với Thẩm Ngân Tinh, gương mặt tràn đầy dấu vết năm tháng vừa thân thiết lại ôn hòa.
Thẩm Ngân Tinh cười gật đầu.
"Đây là! "
"Chào cô, tôi là Bạc Hàn Xuyên, là bạn trai của Ngân Tinh.
"
Bạc Hàn Xuyên chủ động giới thiệu, lịch thiệp phong độ ưu nhã.
Viện trưởng híp mắt đánh giá Bạc Hàn Xuyên, sau đó gật đầu với anh: "Chào cậu, cô Ngân Tinh là một cô gái tốt, cậu rất có ánh mắt.
Chúc hai người hạnh phúc.
"
Bạc Hàn Xuyên gật đầu thản nhiên: "Chúng tôi sẽ.
Cảm ơn.
"
Thẩm Ngân Tinh mím môi, ngượng ngùng nói: "Viện trưởng, Vinh Vinh đâu?"
"À, ở trong phòng dương cầm, dạo này có một nhà hảo tâm đến đây, hình như là làm trong ngành âm nhạc, Vinh Vinh rất thích nghe cô ấy đàn.
"
"Vậy ạ, vậy bọn con đi thăm bé.
"
"Được.
"