Ăn xong, Thẩm Ngân Tinh giúp mọi người dọn dẹp bàn ăn.
Người giúp việc cầm túi xách của cô chạy đến, nói là điện thoại trong túi cứ đổ chuông suốt, sợ gọi đến hết pin nên mang đến cho cô.
Thực ra đã từ đêm qua đến giờ, Tô Vũ vẫn liên tục nhắn tin và gọi điện.
Ban đầu, Thẩm Ngân Tinh không thèm để ý đến anh ta, nhưng không ngờ người này lại cố chấp đến thế.
Nhưng lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện người gọi không phải Tô Vũ.
Thẩm Minh Quốc...
Cha ruột trên danh nghĩa của cô.
Thật ngạc nhiên.
Thẩm Ngân Tinh nheo mắt, cầm điện thoại ra bên ngoài.
"Có chuyện gì?" Giọng nói không có một chút ấm áp nào.
"Mày...!Nghiệp chướng, mày nói chuyện với cha ruột mày bằng cái thái độ đấy à?" Thẩm Minh Quốc tức giận mắng cô.
"Cha? A, ông chỉ là cha của Thẩm Tư Duệ thôi."
"Đồ hỗn láo! Cô quả là loại người lục thân không nhận! Tư Duệ dù có thế nào cũng là em gái ruột của mày, mày lại hãm hại nó hết lần này đến lần khác.
Lần này còn bắt nó quỳ xuống dập đầu nơi công cộng? Mày có biết bây giờ Tư Duệ là người của công chúng không? Mày làm ra mấy chuyện như thế còn chưa đủ à?"
Thẩm Ngân Tinh vừa nghe điện thoại vừa cười lạnh.
"Không gây chuyện thì không chết.
Lần nào cũng thế, mọi chuyện nếu thành công thì cô ta sẽ là người đáng thương.
Bây giờ thất bại thì cô ta cũng vẫn là người đáng thương.
Ngày nào cũng nhìn thấy cái vẻ mặt chán nản ủ rũ đó, các người không thấy phiền à?"
"Tất cả đều do mày hãm hại..."
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh lạnh như băng, không có kiên nhẫn nghe tiếp: "Được rồi, có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Mày dám! Lập tức về nhà một chuyến, tao có chuyện muốn nói với mày."
Thẩm Minh Quốc sợ Thẩm Ngân Tinh cúp máy nên nói rất nhanh.
Thẩm Ngân Tinh nhíu mày: "Được rồi, lát nữa rôi sẽ về."
Nói xong cô cúp điện thoại, Thẩm Minh Quốc sau đó còn nói gì nữa nhưng cô không nghe.
Cất điện thoại đi, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Trở lại phòng khách, Bạc Hàn Xuyên đã đứng ở đó.
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu, cô ngừng một lát rồi mới nói tiếp: "Điện thoại của nhà họ Thẩm, nói em về đó một chuyến."
Bạc Hàn Xuyên nhíu mày: "Em đồng ý rồi?"
"Vâng." Cô ngồi xuống ghế, cất điện thoại vào túi xách, sau đó cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó nhìn Bạc Hàn Xuyên nhẹ giọng nói.
"Bà nội đang nghỉ trưa ạ?"
"Ừ."
Đặt cốc nước xuống, cô bước lại gần Bạc Hàn Xuyên, ngẩng đầu nhìn anh.
"Em cũng hơi buồn ngủ, tìm giúp em một gian phòng đi."
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên lóe lên vẻ ngoài ý muốn: "Em không đi à?"
Thẩm Ngân Tinh bĩu môi: "Bọn họ tìm em chẳng có chuyện gì tốt đẹp, cứ để cho họ chờ."
Anh mỉm cười, đưa tay giữ cô lại.
Thẩm Ngân Tinh vội vàng nhìn xung quanh, mấy người giúp việc đều đang bận việc, không ai chú ý đến bên này.
"Anh làm gì thế?"
"Dẫn em đến phòng nghỉ ngơi."
"À."
Thẩm Ngân Tinh ngoan ngoãn để anh kéo đi, nghỉ trong phòng dành cho khách trên lầu trên cũng được.
Nhưng con đường ngày càng quen thuộc, bước chân Thẩm Ngân Tinh càng lúc càng nặng.
Ngay lúc Bạc Hàn Xuyên mở cửa, cô đã có ý muốn chạy trốn.
Kết quả là bị anh trực tiếp bế vào trong.
"Bạc Hàn Xuyên!" Thẩm Ngân Tinh kêu lên một tiếng, bàn tay theo bản năng ôm lấy vai anh.
Anh đặt cô lên giường, hai tay chống bên mép giường, vây cô ở trong lòng.
"Ngủ ở đây, được không?"