Nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt của Thẩm Ngân Tinh toàn bộ đều rơi vào mắt của Tô Vũ.
Anh ta không biết người đàn ông trong xe có phải là người đàn ông hôm đó anh ta gặp hay không.
Nhưng hành động bóp còi trong như vậy nhìn sao cũng có vẻ như đang tán tỉnh.
Tán tỉnh …
Anh ta trước giờ chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, hai chữ mờ ám này sẽ áp dụng vào người của Thẩm Ngân Tinh, người trước giờ luôn cao thượng và mạnh mẽ.
Lúc này Thẩm Ngân Tinh thu hồi tầm mắt, tay đặt trên cổ cô cũng buông xuống, không hề che giấu dấu tích mờ ám kia.
“Là chuyện gì lẽ nào cô không nhìn rõ sao? Còn giả bộ trong sáng cái gì?”
Cô không phủ nhận khiến Thẩm Tư Duệ mừng thầm, lén lút liếc nhìn Tô Vũ.
Anh ta nhíu mày, không nhìn rõ sắc mặt.
“Chị, nói như vậy chị thật sự …”
“Thật sự như thế nào?” Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Thẩm Tư Duệ cắn môi, khoác chặt lấy cánh tay của Tô Vũ: “Em chỉ không hy vọng chị làm chuyện ngốc nghếch…”
“Tư Duệ, em vào trong trước đi.”
Giọng nói bình thản của Tô Vũ đột nhiên vang lên cắt ngang lời Thẩm Tư Duệ.
“Anh Vũ…”
“Ngoan, vào trong trước đi.”
Tô Vũ rút tay mình ra khỏi tay của Thẩm Tư Duệ, vỗ lên vai cô ta, giọng vẫn dịu dàng như cũ.
Tuy Thẩm Tư Duệ không muốn nhưng Tô Vũ đã nói tới nước này thì cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Thẩm Tư Duệ vào trong nhà, Thẩm Ngân Tinh cũng đi tới hành lang đi về phía chiếc xe.
Cô cảm thấy, mình đã không có lý do gì để tiếp tục nói chuyện với Tô Vũ.
“Ngân Tinh!”
Thấy Thẩm Tư Duệ đi vào nhà, Tô Vũ vội đuổi theo và chặn trước mặt của Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh khựng lại, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ngân Tinh.” Tô Vũ cảm nhận được vẻ không kiên nhẫn của cô, giọng anh ta càng trầm xuống: “Em thật sự hận anh như vậy sao?”
Hận?
Thẩm Ngân Tinh ngước mắt lên, vẻ mặt cười như không cười.
“Nói tới cùng nam nữ yêu nhau, hợp thì ở chung, không hợp thì chia tay.
Dù sao cũng đã chia tay, làm người yêu cũ là chuyện thường tình.
Hận ai đó cũng cần tình cảm, tôicòn không tới mức muốn lãng phí tình cảm cho anh.
Nhưng anh đã chạm tới giới hạn của tôi, tôi cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Lẽ nào anh chơi tôi, tôi còn phải mang ơn anh sao?”
Tô Vũ nhíu mày phiền muộn, anh ta mím môi ngước mắt lên nhìn cô, tầm mắt lại một lần nữa chạm vào vết đỏ trên cổ Thẩm Ngân Tinh.
Cô thật sự để người đàn ông chạm vào mình rồi!
Sao có thể?
Ngực như nghẹn lại, đôi mắt nheo rút lại, anh ta đột nhiên bóp mạnh cổ tay của Thẩm Ngân Tinh, cả người bức bối, tức giận gầm lên.
“Em ở bên ai vậy? Em rốt cuộc muốn làm gì? Cho dù em hận anh cũng không thể ngược đãi bản thân như vậy!”
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, dùng sức rút tay mình ra.
“Vì anh, mà ngược đãi bản thân tôi?”
Con ngươi Tô Vũ trầm trầm: “Không phải em rất rụt rè sao? Không phải chỉ sau khi kết hôn mới có thể sao? Chỉ bởi vì anh giải trừ hôn ước với em, em lại như vậy… Dùng cách trà đạp bản thân để trừng phạt anh sao?”
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh: “Anh quá coi trọng mình rồi đấy! Anh không có bản linh cùng cái mị lực kia!”
“Vậy em vì sao lại…”
“Bởi vì tôi thích.”
Đối mặt với vẻ điên cuồng của Tô Hằng, Thẩm Ngân Tinh lại lạnh nhạt vô cùng nói ra đáp án.
Nhưng lời này của cô thành công khiến Tô Vũ nghẹn lại.
Anh ta không dám tin tưởng nhìn Thẩm Ngân Tinh, khàn khàn hỏi: “Em nói cái gì?”
“Không ai có thể ảnh hưởng tới quyết định của tôi, bất luận là chuyện gì đều là vì tôi thích, tôi thích anh ấy, thích anh ấy chạm vào tôi, ở trước mặt anh ấy, nguyên tắc không còn quan trọng nữa…”