"Có phải cúc áo bên eo của em chưa cài đúng không?"
Bạc Hàn Xuyên chỉ chỉ eo cô, đóng tạp chí trên tay lại.
Thẩm Ngân Tinh cúi đầu nhìn cúc áo bên hông, cũng không phát hiện khác thường, nhưng cô vẫn loay hoay hai lần, ngẩng đầu lên lại, cùng với hương thơm quần áo lành lạnh quen thuộc, người cô bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào lòng từ phía sau.
Nhìn thấy hai người ôm nhau trong gương, trái tim Thẩm Ngân Tinh lại đập mãnh liệt.
Cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt người đàn ông, cực kỳ giống lần trong phòng bếp.
Cô căng thẳng thở hổn hển, hơi nghiêng đầu, má áp lên sườn mặt đang cúi xuống của anh.
"Sao vậy?"
Bàn tay Bạc Hàn Xuyên nhẹ nhàng vuốt v đường cong eo tuyệt đẹp của cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
"Rất đẹp, giống như yêu tinh.
"
Giọng nói khàn khàn gợi cảm chết người, một câu không nên thốt ra từ miệng người đàn ông này, khiến lòng người rung động không thôi, hai chân mềm nhũn, mơ hồ có chút không đứng vững.
"Cái gì… yêu tinh? Em không phải!.
.
"
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu hôn lên vành tai cô, trên cơ thể cô tỏa ra một mùi hương tự nhiên, thuộc về một mình cô.
"Cơ thể em thơm quá, nói thử xem, em cảm thấy bây giờ, hiện tại mùi nước hoa nào phù hợp với dáng vẻ này của em nhất?"
Thẩm Ngân Tinh dừng một chút, nâng mắt quan sát bộ sườn xám trên người, cùng với tư thế bị anh ôm chặt trong tay.
"Mùi hoa hồng.
"
"Hoa hồng! " Bạc Hàn Xuyên thì thầm, sau đó cười khẽ: "Hoa hồng, nữ hoàng của các loại nước hoa, loại thuốc k ích thích được Cleopatra sử dụng.
"
Chân Thẩm Ngân Tinh mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Bạc Hàn Xuyên dùng sức ôm chặt cô, kìm nén sự rạo rực trong lòng.
"Bộ này, ngày mai không được mặc.
"
Anh nói xong liền buông cô ra, xoay người, lấy ra một bộ váy dài chấm đất màu champagne: "Đi thay cái này.
"
Thẩm Ngân Tinh nhận lấy, không bao lâu liền bước ra, cuối cùng khuôn mặt căng ra của Bạc Hàn Xuyên vẫn hiện ra vẻ kinh ngạc.
Váy cúp ngực, để lộ nửa bờ vai tròn trịa, đan ren, tà váy dài chấm đất phủ lên mắt cá chân.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thiết kế lại phức tạp tinh tế, đường cong lưu loát sinh động có thể nói là hoàn hảo.
Ngoài vẻ thanh lịch đoan trang, nó còn kiến triển lộ ra một khí chất tao nhã lạnh lùng khác.
Anh hài lòng gật đầu, chân không lộ, xương quai xanh cũng không lộ, chỉ bả vai và cánh tay dài, hoàn hảo.
"Ngày mai mặc bộ này.
"
Bạc Hàn Xuyên quyết định.
Thẩm Ngân Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tại sao ngay lúc đầu anh không giúp em chọn luôn chứ?"
Bạc Hàn Xuyên mím môi, không nói.
Vốn dĩ muốn để cô thay nhiều vài bộ quần áo, nhưng anh đột nhiên phát hiện, đối với anh sức hấp dẫn của cô thực sự quá lớn, sức chống cự gần như bằng không, nếu thay thêm vài bộ nữa, anh sợ anh sẽ không chịu nỗi!
Thật là một quyết định sai lầm!
Bạc Hàn Xuyên kéo cô, hai người ngồi lên sofa.
"Đại học T là ngôi trường thành lập đã nhiều năm, lễ kỷ niệm thành lập trường thế nào cũng không tầm thường, không mời anh đi cùng sao?"
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Không cần, mình em là được.
"
Đôi mắt Bạc Hàn Xuyên tối sầm lại.
Thẩm Ngân Tinh đùa nghịch khớp xương ngón tay rõ ràng của Bạc Hàn Xuyên, nói: "Năm đó em bị nhà trường đuổi học giữa chừng, bên trong có một số việc vẫn chưa sáng tỏ, anh xuất hiện cùng với em, sẽ bị liên lụy.
"
Ấn đường Bạc Hàn Xuyên giật giật, lại là bởi vì chuyện này.
"Thanh danh của anh không cần em giữ gìn!.
"
"Cho em thêm chút thời gian nữa, rất nhanh, em có thể thẳng thắn, không chútbăn khoăn đứng cùng với anh.
Đồng ý với em có được không?"
Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Có điều kiện.
"
"Điều kiện gì?"
"Gả cho anh.
"