Đối với người bình thường mà nói thì thời tiết hôm xuất viện không tính là tốt.
Sắc trời âm u, một tầng mưa xuân lất phất bay.
Mưa giống như sợi tơ, vừa nhẹ vừa mảnh, không có tiếng rào rào, lại càng giống như là một đám sương mù bao phủ cả một Bình Thành rộng lớn.
Thẩm Ngân Tinh thích mưa, có rất nhiều lý do nhưng lại không biết cách lý giải ra.
Nhưng lúc đứng ở cửa bệnh viện, cô ngước nhìn thân ảnh cao lớn rắn rỏi nấp dưới tán ô trong mưa bụi mờ mịt, trong lòng lại mông lung bổ sung thêm một lý do rõ ràng nữa.
Mưa phùn rả rích chảy theo từng đường nét trên thân xe, chiếc xe màu đen đó lộ vẻ thâm trầm và tôn quý trong màn mưa mịt mù.
Bạc Hàn Xuyên cầm ô hờ hững đứng bên thân xe, vóc người cao gầy, nhìn từ xa cũng biết rõ từng đường nét ngũ quan hoàn mỹ, tuấn tú, ưu nhã của anh.
Dáng người cùng khí chất cao quý bẩm sinh luôn mang nét lạnh lùng, cô độc và cao ngạo, vô hình toát ra sức áp bức cực lớn.
"Cô Thẩm, ô."
Du Văn cung kính đưa ô cho cô, Thẩm Ngân Tinh hồi thần, duỗi tay ra nhận.
Cô nâng chân, cầm ô, vóc người mảnh khảnh chậm rãi hòa vào màn mưa bụi.
Bộ đồ vest quý giá được đặt may thủ công trên người Bạc Hàn Xuyên được là phẳng phiu không có chút nếp nhăn, con ngươi đen láy sâu hun hút dán chặt lên bóng ảnh của người phụ nữ chậm rãi đi về phía anh, môi mỏng ôn nhu nhếch thành một đường cong.
Thẩm Ngân Tinh đứng im trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
"Anh không cần đến, tôi biết anh rất bận."
"Không có chuyện gì quan trọng hơn em."
Giọng nói trầm thấp gợi cảm chầm chậm tản ra trong màn mưa.
Đôi mắt lãnh đạm của Thẩm Ngân Tinh hơi phát sáng, cuối cùng quay đầu sang hướng khác.
Cầm chắc ô trong tay, che giấu không được sự quẫn bách và ngượng ngùng.
Anh thật sự chưa từng theo đuổi con gái sao?
Trêu ghẹo người ta thành thục như vậy, lời ngon tiếng ngọt vấn vít đầu lưỡi.
Bạc Hàn Xuyên cảm nhận được nét e thẹn của cô, trên gương mặt tuấn mỹ phảng phất một nụ cười hiếm có.
Anh nghiêng người đích thân mở cửa xe, nhìn Thẩm Ngân Tinh nói: "Lên xe thôi."
Thẩm Ngân Tinh không từ chối, người đã đến rồi mà còn từ chối thì kiêu căng quá.
Du Văn đứng bên cạnh cầm lấy chiếc ô từ trong tay cô, nhìn cô khom người lên xe.
Sau đó, Bạc Hàn Xuyên cũng lên xe ở bên khác.
Du Văn nhanh chóng cất ô, sau đó vội vàng lên xe, thắt dây an toàn.
Nhìn qua kính chiếu hậu hỏi:
"Cô Thẩm, xin hỏi bây giờ đi đâu?"
Ngài ấy chưa từng cho phép anh ta điều tra cô, ngoại trừ tin đồn thì anh chẳng biết gì về vị cô Thẩm này cả.
"Khu nhà Bích Ba."
"Được."
Du Văn đáp một tiếng rồi khởi động xe lên đường.
Bầu không khí trong xe khá an tĩnh, Thẩm Ngân Tinh ngồi trên xe luôn nghiêng đầu nhìn thành phố đã bị màn mưa bao phủ ngoài cửa sổ.
"Thích thành phố này hay là mưa?"
Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu, thần sắc nhàn nhạn nhìn cô.
"Mưa."
Có lẽ cảm thấy câu trả lời vẻn vẹn một chữ quá lạnh nhạt, cô lại bổ sung thêm một câu: "Một thành phố ô nhiễm khắp nơi thì có lí do nào khiến cho người ta thích ở lại chứ?"
Bạc Hàn Xuyên cười nhẹ: "Một cái gậy tre quật ngã người bình thường."
Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh đanh lại, cũng hiểu rõ tâm trạng của cô đang thay đổi.
Không thể bởi vì cô chán ghét nhà họ Thẩm mà phủ định thành phố này.
Cô không mở lời, Bạc Hàn Xuyên cũng không nói chuyện.
Xe thuận lợi chạy đến dưới lầu khu nhà Bích Ba mà Thẩm Ngân Tinh ở.
Bạc Hàn Xuyên trông có vẻ không có ý định xuống xe.
"Hôm nay cảm ơn anh."
Thẩm Ngân Tinh nói, quay người muốn mở cửa xe, Du Văn đã cầm ô đứng đợi ở ngoài cửa.
"Tại sao không xem trận mưa này thành một cuộc sống mới?"
Thẩm Ngân Tinh khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
Bạc Hàn Xuyên quay đầu, mỉm cười nhìn cô.
"Bắt đầu lại từ đầu, quá khứ của em, tôi đón nhận, tương lai của em, tôi gánh vác."
Trái tim Thẩm Ngân Tinh bỗng dừng lại nửa nhịp!
Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế?
Huống hồ trông có vẻ nếu anh không phải là nhà tư bản thì thật đáng tiếc.
Cô nhíu mày khó hiểu: "Anh muốn gì?"
"Muốn em.".