Lâm Quỳnh Anh, Cái đồ ngu xuẩn này!
Bảo biết điểm dừng, ai bảo cô ta lại làm loạn lớn như vậy chứ!
"Chết tiệt! tại sao vừa mới đi vệ sinh một cái mà Hứa Thanh Vy đã phát điên lên như vậy rồi!"
Giọng nói của Ân Duệ Đức đột nhiên vang lên, Thẩm Ngân Tinh vội vàng gọi cậu ta lại.
"Cậu Ân, đưa Thanh Vy rời đi!"
"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Ân Duệ Đức đỡ lấy Hứa Thanh Trí, nhìn cảnh tượng này, có chút không hiểu.
Thẩm Ngân Tinh vẫn im lặng, chỉ có người ở bên cạnh nói sơ sơ cho anh ta biết sự tình, sắc mặt của Ân Duệ Đức ngay lập tức trở nên khó coi.
Nhìn về phía Thẩm Tư Duệ đang đứng trên sân khấu, Ân Duệ Đức đột nhiên nở nụ cười quái đản: "Như vậy thì thật là quá đáng rồi.
"
Bị anh ta nhìn chằm chằm toàn thân Thẩm Tư Duệ nổi da gà, lông mày hơi nhăn lại.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Quỳnh Anh, ánh nhìn đó khiến cho Lâm Quỳnh Anh cảm thấy đáng sợ hơn cả mảnh thủy tinh vỡ trong tay Hứa Thanh Trí.
Một lúc lâu sau đó, Thẩm Ngân Tinh mới híp mắt nhìn Lâm Quỳnh Anh nói: "Trường hợp ngày hôm nay, tôi tạm thời sẽ không tính toán với cô và nếu như đã không có chứng cớ thì cô cũng đừng có ăn nói lung tung!"
Nói xong, cô nhìn Thẩm Tư Duệ vẫn còn đang đứng trên sân khấu rồi đi đến gần.
"Với tư cách là cổ đông của Lam Vận, tôi hy vọng cô Thẩm vẫn có thể tiếp tục chương trình của mình, làm việc thì phải có đầu có đuôi, đừng lấy tương lai của công ty ra để đùa giỡn.
"
Nghe thấy hai chữ "Cổ đông" từ miệng của Thẩm Ngân Tinh, Thẩm Tư Duệ nắm thật chặt micro trong tay.
Thẩm Ngân Tinh giật giật môi, sau đó xoay người kéo Hứa Thanh Trí rời đi.
Tìm người hỏi phòng nghỉ ở đâu, rồi đi về phía sân sau.
"Đại Tinh Tinh, chuyện này không lẽ cứ như vậy bỏ qua sao? Không được, cục tức này anh phải giúp em trút ra mới được! Đã ức hiếp em tới mức như vậy rồi, làm sao có thể không tính toán với bọn họ được chứ?! Cái loại người này cần phải được dạy dỗ mới được!"
"Ai nói em không tính toán với bọn họ?"
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh đột nhiên vang lên, hơi thở lạnh buốt đó khiến cho Ân Duệ Đức có chút kinh ngạc.
"Vậy em còn chờ tới khi nào nữa?"
Thẩm Ngân Tinh im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi Ân Duệ Đức: "Anh nghĩ thế nào về việc năm đó em câu dẫn ban giám khảo?"
Ân Duệ Đức chớp chớp mắt và nói: "Cái gì mà nghĩ như thế nào?"
"Anh có tin em thực sự là người đi câu dẫn ban giám khảo không?"
"Ồ, lúc đầu mọi người đều nói như vậy, anh cũng nữa tin nữa ngờ.
Chuyện này không liên quan tới anh nên anh cũng không quá để ý.
"
“! ”
"Nhưng mà bây giờ thì anh không tin.
"
"Tại sao?"
"Bởi vì người anh Bạc lựa chọn là em.
Cho dù đó là thật sự, anh cũng phải tin rằng đó là giả.
"
“! ”
"Ha Ha, anh nói giỡn đó! Anh tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của Đại Tinh Tinh của chúng ta.
"
Thẩm Ngân Tinh cong môi, lúc này mới nói: "Tiết mục quan trọng của Thẩm Tư Duệ tối hôm nay không phải cái này.
"
"Cái gì?"
Ân Duệ Đức cảm thấy khó hiểu, ngay cả người đã say và rối tinh rối mù là Hứa Thanh Trí cũng ngẩng đầu hỏi cô: "Tiết mục quan trọng gì?"
Thẩm Ngân Tinh vỗ đầu cô, nói nhỏ: "Có người đang theo dõi chúng ta.
"
Ân Duệ Đức cau mày, quay đầu lại, quả thực nhìn thấy một người mặc đồng phục của nhân viên phục vụ đang lén đi phía sau lưng bọn họ.
Nhìn thấy Ân Duệ Đức đột nhiên quay đầu lại, cô gái nhỏ đó sợ tới mức rụt cổ lại.
Thẩm Ngân Tinh cũng quay đầu lại và ra hiệu với cô ta: "Phiền cô lại đây đỡ lấy tay bạn của tôi một chút, bạn của tôi uống nhiều quá rồi.
"
"Dạ, vâng.
"
Cô nhân viên phục vụ thế lấy chỗ của Thẩm Ngân Tinh.
Trường đại học T cũng thuộc loại giàu có, để tạo điều kiện cho sinh viên làm quen với việc kinh doanh khách sạn nên bênh cạnh đã xây dựng một công trình mô phỏng khách sạn.
Có thể đi trực tiếp từ cửa phía nam của sân sau vào.
Đi vào khách sạn, Thẩm Ngân Tinh đợi lấy thẻ phòng cho từng người.