Ba chữ vừa lãnh đạm vừa thâm trầm của Bạc Hàn Xuyên, ngay lập tức khiến cho sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh càng thêm tái nhợt, tái nhợt đến trong suốt.
Một lát, cô cong môi và cười một cách mỉa mai.
Cô biết sẽ là như vậy!
Không có người đàn ông nào lại không để ý đến chuyện này.
Nhưng mà Bạc Hàn Xuyên lại giơ tay lên lau nước mắt cho cô: "Tôi cho em cơ hội, để em tự mình đi tính sổ với cái tên nhà báo năm đó, nhưng sau đó, hắn thuộc về tôi!"
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh run lên, nhướng mắt lên, kinh ngạc mà nhìn anh.
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu hôn nước mắt còn vương lại trên mi cô, thấp giọng nói:
"Bởi vì người đàn ông bên cạnh em là anh, cho nên em không cần phải tự ti! Anh có thể cho em tất cả ánh hào quang.
"
Mắt Thẩm Ngân Tinh lại đỏ lên, trong lòng vô cùng cảm động.
"Anh nói đi! Nếu không có anh em phải làm sao đây?"
Hai con mắt Bạc Hàn Xuyên nheo lại, giọng nói lạnh lùng nguy hiểm "Em còn có suy nghĩ sẽ rời xa anh sao?!"
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Chỉ là trong trường hợp bất đắc dĩ! "
"Em!"
Đỉnh đầu của Bạc Hàn Xuyên trướng lên, cô đúng thật là có khả năng chọc tức anh mà.
Mà nhưng vào lúc này, phòng cửa đột nhiên có tiếng động vang lên , toàn thân Thẩm Ngân Tinh cứng đờ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Ngân Tinh nhanh chóng chạy ra cửa tắt đèn.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng quẹt thẻ, cửa được mở ra rồi lại đóng lại.
Trong lúc anh ta theo bóng tối từng chút một mò đến gần cạnh giường, Thẩm Ngân Tinh túm lấy cổ tay của người đàn ông từ phía sau, người đàn ông bị làm cho hoảng sợ hơi thở trở nên gấp gáp, ngay sau đó "Răng rắc", tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên, Thẩm Ngân Tinh một tay nhấn đầu của anh ta ở trên giường, đầu gối dùng sức đè vào eo của anh ta, ngăn không cho anh ta la hét và giãy giụa.
“Á… Á á! "
Tiếng hét của người đàn ông trở thành những tiếng vỡ vụn trong cổ họng, anh ta muốn tránh thoát, kết quả lại bị xương bánh chè của Thẩm Ngân Tinh đè chặt ở eo, không thể nào nhúc nhích được.
Bàn tay đang bị cô siết chặt lại càng không thể nào rút ra được, bàn tay còn lại cũng bị cô túm lấy, lại thêm một tiếng "Răng rắc", hai tay đều bị vặn gãy.
"A… á á … á a á! "
Toàn thân người đàn ông co rút đau nhức, rn rỉ thêm vài tiếng, sau khi vùng vẫy vô ích, anh ta kiệt sức nằm trên giường thở hổn hển.
Vì sống sót, vì không bị khi dễ, vì có thể bảo vệ chính mình, tất cả cái giá phải trả, tất cả nỗi đau, cô đều vui vẻ chịu đựng thừa nhận.
Cô không còn là Thẩm Ngân Tinh chập chững của tuổi hai mươi nhát gan và yếu đuối nữa.
Người đàn ông giãy giụa thêm vài cái đã kiệt sức, Thẩm Ngân Tinh dần dần buông lỏng bàn tay đang nhấn đầu ông ta ra, người đàn ông vội vàng hít thờ rồi lại vội vàng nói: "Cô là ai?!"
Thẩm Ngân Tinh lấy ga trải giường đã xé rách sẵn, khuôn mặt lạnh lùng vòng sợi dây qua cổ, bả vai, cánh tay và cổ tay của người đàn ông rồi trói anh ta lại.
Khi tới chỗ hai tay bị gãy của người đàn ông càng dùng sức!
"A! Đau đau đau! Cô là ai? Cô rốt cuộc là ai, sao lại muốn hại tôi như vậy!"
Thẩm Ngân Tinh đem người đàn ông ném xuống trên mặt đất, "Bịch" đèn trong phòng được bật lên, hai mắt của người đàn ông bị ánh sáng chiếu vào, theo bản năng liền nhắm mắt lại.
"Trần Ngân Sâm.
"
Ba chữ lạnh băng không gợn sóng vang lên, giống như âm thanh từ địa ngục truyền mang theo từng cơn gió.
Toàn thân người đàn ông bỗng nhiên cứng đờ, từ từ mở to hai con mắt.
"Cô là! Là Thẩm Ngân Tinh! "
Người đàn ông nhìn không cao lắm, cũng không béo, với cặp mắt kính gọng bạc, vẫn giống với dáng vẻ lịch sự nho nhã của năm nào.
Chính là cái dáng vẻ này của hắn, cái dáng vẻ đã lừa dối tất cả mọi người.
Trên thực tế, anh ta chỉ là một tên cặn bã!