Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh tức giận đến mức đỏ mắt.
"Anh...!đồ ngụy quân tử!"
Bạc Hàn Xuyên cười: "Ở trước mặt em, anh bằng lòng làm thổ phỉ."
"..."
Sau khi nghe xong kịch cũng là thời gian dành cho giới trẻ.
Lúc này, có người đưa ra đề nghị: "Nếu như hôm nay có nhiều người trẻ đến đây để mừng thọ ông cụ như thế, dù sao thời gian vẫn còn sớm, chi bằng, để bọn trẻ làm góp thêm phần náo nhiệt.
Hí kịch vừa rồi xem ra cũng không hợp với khẩu vị của giới trẻ cho lắm, hay là lần này làm vài thứ cho hợp với giới trẻ, mọi người thấy như thế nào?"
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn, thấy người cất giọng nói là một người đàn ông trung niên xa lạ, dáng người gầy gầy.
Cô không để ý gì, nhưng mà lúc này vì người đàn ông có độ tuổi như thế lại đứng thẳng người nghênh hợp lại.
Thẩm Ngân Tinh căn bản không để tâm gì cả.
Nhưng tầm mắt của người đàn ông đó lại lướt qua cô.
Ánh mắt đó mang theo vài phần khinh bỉ, khiến cho Thẩm Ngân Tinh xém chút nữa đã nổi cơn tức, không lẽ cô đi đến đâu cũng có người không thích cô như thế sao?
Từ lúc nào cô đã chọc giận người chủ như vậy?
"Gần đây, trên mạng rất náo nhiệt về những hành động nào đó ở phía bên tổ chức "Cúp Âm Hải" nổi tiếng thế giới.
Tôi vẫn luôn rất quan tâm đến cuộc thi "Cúp Âm Hải", cuộc thi của sáu năm về trước, tôi cho rằng chủ nhân của Âm Hải Cup năm đó là dựa vào thực lực mà đạt được giải chiếc cúp.
Thu hồi lại chiếc cúp này quả thật là hành động thái quá rồi.
Tôi tin rằng tại đây cũng có không ít người hiểu về âm nhạc.
Đúng lúc lần này người đương sự cũng có mặt tại đây, hay là để bọn họ vì mọi người mà diễn góp vui, để mọi người bình luận đánh giá tài năng của cô ấy như thế nào?"
Lời nói này, Thẩm Ngân Tinh cũng nghe hiểu cả rồi.
Là người bảo vệ của Thẩm Tư Duệ.
Cho nên đứng trước mặt minh tinh có chút lợi thế, năm sông bốn biển đều là fans.
"Ồ, tôi cũng xem rồi, trên mạng gần đây cái người Thẩm Tư Duệ này… Chuyện của cô ta cũng có chút thú vị đây!"
"Bên phía ban tổ chức của Cúp Âm Hải đó nói sẽ đem chiếc cúp đạt giải của cô ta năm đó đi đập.
Nguyên nhân là do bà nội của cô ta quá nuông chiều nên vì cô ta mà gian lận với giám khảo..."
"Sáu năm trước...!trái lại tôi càng để ý đến chị gái của cô ta, sự việc bị người ta hãm hại dụ dỗ giám khảo...!Giám khảo đó cũng thất đức quá rồi..."
Thẩm Ngân Tinh dùng hết sức để nhắm mắt lại.
Sau cùng, tầm mắt lạnh nhạt phản lại lời nói của người đàn ông trẻ tuổi kia.
Đúng thật là nỗi sợ thiên hạ nổi loạn, bây giờ là trường hợp gì đây, sao anh ta lại có thể đem sự việc này để dày vò, phá hỏng tiệc mừng thọ của ông Bùi chứ!
Lúc này, Thẩm Tư Duệ từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Sự việc của năm đó, tôi quả thật không biết bà nội lại có thể vì tôi mà làm ra những việc như vậy, tuy lần này bị thu hồi cúp đạt giải, nhưng từ trước đến nay tôi không hề trách bà nội, tôi biết bà đều là muốn điều tốt cho tôi mà thôi."
"Chiếc cúp chỉ là một vật để chứng minh thôi mà, cứ để bọn họ thu lại chiếc cúp, nhưng mà không thể thu lại những thứ vốn tôi đã có.
Hôm nay là lễ mừng thọ của ông Bùi, tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ấy, tôi cũng không cầu mong mọi người vì tôi mà đánh giá.
Nhưng nếu như đã nhắc đến đàn piano, tôi cũng không có bản lĩnh gì, chi bằng nhân cơ hội này tôi hòa tấu một bản nhạc, tặng quà cho ông cụ, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
"Được!"
Lời nói của Thẩm Tư Duệ có chút khiêm tốn, đổi được một tràng pháo tay.
Sắc mặt ông cụ Bùi không lộ ra biểu cảm gì, nhưng vẫn gật gật đầu.
Thẩm Tư Duệ nói rồi, nhấc tà váy lên khán đài của, lúc này mới có người phát hiện, màu đỏ tuyệt diễm kia phía sau của lễ phục lại có thể làm lộ ra được tấm lưng trắng ngần thon nhỏ của cô ta.
Chưa có người phát hiện ra đôi lông mày của ông Bùi khẽ cau lại.
Nhưng Thẩm Ngân Tinh mỉm cười.
Tại buổi tiệc của ông cụ tứ đại đồng đường, cô ta mặc như vậy rốt cuộc muốn thể hiện điều gì đây?”