"Này Thẩm Ngân Tinh, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước! Tư Duệ cũng đã nói vậy rồi, cô còn muốn thế nào?"
"Đồ của tôi, tôi muốn thế nào thì thế đó! Cô là cái thá gì mà dám đứng trước mặt tôi hô to gọi nhỏ?"
Đối diện với Lâm Quỳnh Anh cứ thỉnh thoảng kiếm cảm giác tồn tại, Thẩm Ngân Tinh cảm thấy thật chán ghét!
Sao ngay cả bạn bè bên cạnh Thẩm Tư Duệ cũng là loại mặt hàng hiếm có khó tìm như vậy chứ?
"Cô…" Lúc này Lâm Quỳnh Anh đỏ cả mắt.
Đúng vào lúc này, một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên bên tai mọi người.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Ngân Tinh chẳng cần xoay người cũng đã biết người đến là Tô Vũ!
Lâm Quỳnh Anh vừa thấy Tô Vũ tới thì lập tức mạnh mẽ trở lại: "Anh họ! Anh nhìn xem, Tư Duệ lại bị người phụ nữ này bắt nạt!"
Tô Vũ bước đến giữa bọn họ, khi ánh nhìn chạm phải Thẩm Ngân Tinh, sâu trong đáy mắt của anh ta chợt hiện lên nét kinh diễm.
Bao nhiêu năm nay, hình như đây là lần đầu tiên anh ta được thấy Thẩm Ngân Tinh mặc trang phục khác ngoài đồng phục, mà bộ lễ phục này lại rất hoàn mỹ, làm bật lên vóc người cao gầy của cô!
So với sự vô hồn trong quá khứ, bộ dạng này cực kỳ mạnh mẽ sáng ngời!
Phát hiện sự thưởng thức trong ánh mắt Tô Vũ, Thẩm Tư Duệ thầm nghiến răng.
"Không có việc gì đâu, anh Vũ, chúng ta đi thôi."
"Đi cái gì? Anh họ tớ cũng đến rồi, cậu còn sợ gì."
Lâm Quỳnh Anh kéo tay Thẩm Tư Duệ lại, nói với Tô Vũ: "Anh họ, anh nhìn bộ lễ phục trên người cô ta xem, rõ ràng là Tư Duệ mặc vào trông còn đẹp hơn, thế mà cô ta lại cứ muốn cướp của Tư Duệ! Chúng em khuyên can mãi, bảo cô ta nhường bộ lễ phục ấy cho bọn em, nhưng cô ta lại không chịu đồng ý!"
Tô Vũ nghe vậy thì nhíu mày, giọng trầm trầm nói.
"Không thể chọn bộ quần áo nào khác sao? Không cần bộ này?"
Trong lòng Lâm Quỳnh Anh cảm thấy oan ức: "Nhưng Tư Duệ thích mà!"
"Không sao, được rồi, nếu chị ấy không chịu bỏ thứ mình yêu thích, tớ cũng sẽ không đoạt đồ người ta nữa."
Nhưng lúc nói lời này, giọng cô ta lại mang đầy vẻ tiếc nuối và thất vọng.
Tô Vũ cúi đầu nhìn cô ta, Thẩm Tư Duệ ngước đầu, dịu dàng cười với anh ta.
Đôi mắt Tô Vũ hơi thay đổi, mặt thương tiếc.
Mà tất cả những biểu hiện vi diệu ấy của bọn họ đều lọt vào mắt Thẩm Ngân Tinh, trong lòng cô chỉ thấy đầy châm chọc.
"Anh họ, Tư Duệ thật sự rất thích bộ lễ phục này, hay là chúng ta mua lại của cô ta đi?"
Lâm Quỳnh Anh đứng bên cạnh lại bắt đầu nổi ý xấu, sau khi thấy trên mặt Tô Vũ có chút vẻ mủi lòng, cô ta lại phối hợp nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh.
"Này, cô nói xem cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể bán lại bộ đồ ấy cho chúng tôi? Chúng tôi ra giá gấp ba, cô có bán không?"
"…" Thẩm Ngân Tinh cười nhạt.
"Gấp năm!"
"…" Thẩm Ngân Tinh vẫn hờ hững như trước.
"Tám lần! Thẩm Ngân Tinh, cô đừng có được người ta cho thể diện mà không cần!"
"Lâm Quỳnh Anh!"
Tô Vũ nặng nề quát lớn, dọa Lâm Quỳnh Anh rụt cổ, không dám nói chuyện nữa.
Tiếp đó Tô Vũ nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, do dự một chút rồi mới nhẹ nhàng nói.
"Ngân Tinh, có thể tặng bộ lễ phục này lại cho Tư Duệ không, anh ra giá gấp mười lần…"
"Được."
Lần này Thẩm Ngân Tinh không do dự chút nào, gần như ngay lúc Tô Vũ còn chưa dứt lời cô đã đồng ý.
Lời nói của Tô Vũ lập tức kẹt trong cổ họng, không ngờ Thẩm Ngân Tinh lại sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng của anh ta lại bắt đầu có chút mất mát mơ hồ.
Khóe môi Thẩm Ngân Tinh lại nâng lên một nụ cười châm chọc.
"Ngay cả đàn ông, tôi còn có thể chuyển nhượng vô điều kiện! Huống chi chỉ có một bộ lễ phục? Chưa kể tôi còn chỉ lời chứ không lỗ?".