"Vẫn ổn chứ?" Bạc Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi.
"Không sao." Thẩm Ngân Tinh nhàn nhạt lên tiếng: "Anh phải đưa bà nội về sao?"
"Nếu bà nội đã không sao thì tôi không về, công ty còn có việc."
Thẩm Ngân Tinh gật đầu, nhớ đến lúc nãy gọi điện thoại, Du Văn nói anh đang họp.
"Vậy bà nội..."
"Ngân Tinh, cháu đưa bà về nhà, cháu về nhà cùng bà! Bà không có đứa cháu này!"
Thẩm Ngân Tinh còn chưa nói xong, giọng nói tức giận của bà cụ Bạc ở trong xe chợt vang lên!
Thẩm Ngân Tinh khom lưng, Bạc Hàn Xuyên nhìn cô, khoảng cách giữa hai người bỗng gần lại.
Tuy chỉ là khoảng cách rất bình thường nhưng Thẩm Ngân Tinh vẫn giật mình một chút.
Cô hơi hoảng sợ di chuyển tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Hàn Xuyên nhìn về phía bà cụ Bạc ở trong xe.
"Đưa bà về cũng được nhưng bà nội, bà đang giận sao? Cháu bà cũng nói rồi, ở công ty rất bận..."
Vẻ mặt Bạc Hàn Xuyên khẽ nhúc nhích, cô đang nói chuyện thay anh.
"Hừ, trong mắt nó chỉ có công việc! Bà không muốn để ý đến nó, Ngân Tinh, cháu đưa bà nội về, bà nội mời cháu ăn cơm tối!"
"...!Vâng."
Thẩm Ngân Tinh dừng một lát, quét mắt nhìn Bạc Hàn Xuyên rồi đồng ý.
Nhớ lại lần trước bà nói không có ai ăn tối cùng bà rất đáng thương, lúc này cô cũng không nhẫn tâm từ chối.
"Ừm, chúng ta đi! Để tên nhóc thối này kết hôn với công việc của nó đi!"
Bà cụ nói xong, xoay người ngọ nguậy muốn xuống xe, nhưng lúc hành động lại hung hăng chọc vào eo của Bạc Hàn Xuyên.
Bạc Hàn Xuyên giật giật mí mắt, sau đó vươn tay giữ lấy cánh tay của bà.
"Du Văn!"
Anh trầm giọng gọi, Du Văn vội vàng chạy đến trước cửa xe của bà cụ, đỡ bà ngồi lên xe lăn.
Nhìn thấy bà cụ đã ngồi ổn định, Bạc Hàn Xuyên quay đầu nói với Thẩm Ngân Tinh: "Vất vả cho em rồi!"
Thẩm Ngân Tinh cong môi: "Không vất vả."
Sắp xếp xong cho bà cụ, xe của Bạc Hàn Xuyên đi trước.
Thẩm Ngân Tinh không hề nhìn mấy người phía sau một chút nào, đưa bà cụ và quản gia Lai Dĩnh rời đi.
Đám người Tô Vũ đi cuối cùng, trong lúc tìm tài xế trong nhà lái xe đến, nhanh chóng đưa Lâm Quỳnh Anh đến bệnh viện.
Chỉ là chuyện hai chiếc xe bị đập nát tại quảng trường Tân Thế Giới vào buổi chiều lại trở thành đề tài hot nhất trên mạng.
Có người bắt đầu đào bới nhân vật chính trong chuyện này.
Vào lúc này, đề tài đã nhanh chóng biến mất trên internet và truyền thông.
Không biết là Lam Vận xử lý cho Thẩm Tư Duệ hay là Tô Vũ đã ra tay giải quyết.
Tóm lại, cho dù là nguyên nhân gì thì hai người cũng không bị mất mặt!
Đưa Lâm Quỳnh Anh đến bệnh viện, Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ ở hành lang, nghe thấy trong tiếng khóc lóc của Lâm Quỳnh Anh chợt phát ra tiếng gào thảm thiết, Thẩm Tư Duệ sợ hãi rụt bả vai.
Tô Vũ cúi đầu nhìn cô ta, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta.
Khóe mắt Thẩm Tư Duệ ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, rõ ràng rất ủy khuất nhưng vẫn bày ra dáng vẻ nhu nhược lo lắng.
"Anh Vũ, em thật sự không ngờ chị sẽ trở thành như thế này, có phải… có phải chúng ta đã đả kích chị ấy quá lớn..."
Thẩm Tư Duệ nói xong, nước mắt lặng yên chảy xuống.
Trong lòng Tô Vũ xao động, nghĩ đến hành động hôm nay của Thẩm Ngân Tinh, mặt hơi sầm xuống!
"Đợi thêm đi, giữa chúng ta… Dù sao có tám năm tình cảm… cô ấy như thế cũng bình thường.
Tư Duệ..."
Thẩm Ngân Tinh vội lắc đầu: "Em biết, cho nên hôm nay em không trách chị, em chỉ lo cho chị ấy...".