Đầu ngón tay hơi lạnh, động tác lại rất dịu dàng.
Thuốc mỡ dần tản ra trên vết bầm.
Trong không khí dần tỏa ra một mùi hương thanh mát của thuốc, Thẩm Ngân Tinh siết chặt chăn mỏng dưới thân, từ đầu tới cuối chưa từng ngẩng đầu.
"Sao không nói nữa? Chẳng phải vừa nãy nói được lắm sao? Hửm?"
Bên tai có hơi thở ấm áp phả lên, giọng nói trầm thấp dễ nghe gần trong gang tấc.
Thẩm Ngân Tinh vội động người, trên eo bị một bàn tay lớn giữ chặt.
"Đừng cử động."
Lòng bàn tay ấm nóng khiến thần kinh Thẩm Ngân Tinh căng thẳng, đồng thời cơ thể cũng cứng đờ, giọng nói của Bạc Hàn Xuyên lại vang lên từ sau tai.
"Đợi thuốc khô rồi hãy dậy."
Thẩm Ngân Tinh không cử động tiếp nữa, chẳng bao lâu, âm thanh hơi khó chịu mới chậm rãi vang lên.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi… hiểu lầm anh rồi."
Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ, chốc lát vang lên tiếng loạt xoạt, Bạc Hàn Xuyên đứng dậy.
"Thổ phỉ?"
"...!Xin lỗi."
Thẩm Ngân Tinh rất quẫn bách, chỉ có thể ngượng ngùng xin lỗi.
"Đời này chưa từng nghĩ đến sẽ có người dùng hai chữ này để hình dung tôi."
Thẩm Ngân Tinh cực kỳ ngại ngùng cắn môi, giọng nói càng buồn bực.
"...!Tôi cũng là lần đầu tiên hình dung người khác như vậy."
"Lần đầu tiên? Tôi nên cảm thấy vinh hạnh?"
"Tóm lại… rất xin lỗi."
Cảm nhận được bàn tay người đàn ông đặt trên eo đã rời khỏi, người cũng đứng lên từ trên giường, Thẩm Ngân Tinh thở phào đứng dậy, cẩn thận thả áo xuống.
Xoay người lại nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông đang ở phía sau cô.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, lúc này gương mặt tuấn mỹ lại đang nhìn cô.
Thẩm Ngân Tinh chợt có cảm giác không biết trốn đi đâu, cô vô thức lùi lại một bước, Bạc Hàn Xuyên lại ép sát cô một bước.
Cô càng lùi, anh càng ép sát...!
Lặp lại mấy lần, bả vai cô đã đụng vào tủ quần áo bên cạnh.
Cô vô thức muốn lùi lại, dán cơ thể lên tủ.
Lúc này, một cánh tay dài mạnh mẽ đặt lên eo cô.
Cô hơi bấn loạn ngẩng đầu, chạm vào con ngươi đen láy thâm trầm như đầm nước của Hàn Bạc Xuyên.
Anh là người đàn ông ưu tú, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, còn có khí chất trầm ổn tự phụ xen lẫn trong vẻ cao quý của anh, đối với phụ nữ thì thực sự vô cùng quyến rũ.
Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên mặt cô, tầm mắt nhìn thẳng vào cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.
"Chỉ nói xin lỗi thôi, có vẻ không có thành ý."
Nội tâm Thẩm Ngân Tinh mất khống chế: "...!Vậy anh muốn làm thế nào?"
Bạc Hàn Xuyên cúi người áp xuống, đặt trán mình lên trán cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.
"Giả ngây giả dại."
Đôi mắt trong veo của Thẩm Ngân Tinh khẽ lóe lên.
Cô có thể cảm nhận được hô hấp ấm nóng của anh, hơi thở lành lạnh, bá đạo, khiến trái tim cô đập như gõ trống.
"Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy gấp gáp không chờ nổi muốn làm một chuyện, cô thật sự là có bản lĩnh."
Lông mi không nén được run rẩy, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn của anh giống như cây thuốc phiện, thông qua không khí chảy vào trong cơ thể con người, ngứa ngáy tê dại.
"Bạc Hàn Xuyên, anh… từng nói, thời hạn theo đuổi… lời của quân tử không thể lật lọng..."
"Quân tử? Ha..." Bạc Hàn Xuyên cười nhẹ: "Không, tôi là thổ phỉ."
Lần đầu tiên Thẩm Ngân Tinh cảm thấy tức giận không thể cắn đầu lưỡi của mình.
Sao lại bộp chộp nói ra lời như vậy với Bạc Hàn Xuyên.
Bây giờ, anh lấy lời của cô đáp trả cô, bảo cô trả lời anh thế nào đây?
"Biết phụ nữ của thổ phỉ có được thế nào không?".