Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

chương 1494

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về tới thành phố, Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch liền đi tới một công ty tổ chức tiệc cưới, nơi này từng tổ chức tiệc cưới đỉnh cấp cho Cung Vũ Trạch, tuy giá cả có phần đắt đỏ nhưng kết quả thu được thì rất xuất sắc.

Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch đều không thích những thứ quá mềm mỏng, về phương hướng lựa chọn, ý kiến của hai người đều cơ bản đồng nhất, Phong Dạ Minh gật đầu và mỉm cười trong toàn bộ quá trình.

Chỉ cần Dạ Nghiên Tịch cảm thấy ổn, anh đều không có ý kiến gì cả.

Nhân viên bên cạnh đều thầm ngưỡng mộ cặp tình nhân này, trên người họ có khí chất hòa hợp bao phủ, như thể người ngoài không thể nào xen ngang vào được.

Trang phục trên người họ tuy không phải trang phục đặt may riêng, cũng không phải là những bộ đồ hàng hiệu đỉnh cấp được trưng bày trong tủ kính, nhưng trên người họ có khí chất cao quý mà người khác không thể xem thường.

Dạ Nghiên Tịch là người có tác phong dứt khoát, thời gian hôn lễ cũng rất gấp, chỉ trong một buổi chiều cô đã chọn được phong cách hôn lễ mà mình muốn, còn địa điểm thì chọn tại trang viên bên bờ biển lãng mạn.

Công ty tổ chức hôn lễ sau khi kí hợp đồng xong liền điều động cả công ty bắt đầu bận rộn cho hôn lễ này.

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh bước ra khỏi công ty tổ chức hôn lễ, giờ này đã là buổi chiều, hai người nhìn nhau mỉm cười, dắt tay đi dạo trên con phố bên cạnh, tận hưởng cuộc sống yên bình.

Phong Dạ Minh ôm lấy cô, hai người bước trong dòng người đông đúc nhưng vô cùng nổi bật.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên bỗng nhiên tiến sát lại, ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên ánh sáng sắc lạnh khiến người đàn ông trung niên giật mình hoảng hốt, ông ta vội cười tít mắt tự giới thiệu bản thân.

"Chào hai vị, tôi là một người tìm kiếm ngôi sao, tôi làm việc cho một công ty điện ảnh và truyền hình quy mô lớn, đang đi tìm kiếm những ngôi sao tương lai. Tôi thấy khí chất của hai vị vô cùng hoàn mỹ, nếu như hai vị đồng ý gia nhập công ty chúng tôi, trong vòng một năm chúng tôi nhất định có thể lăng xê hai vị trở nên nổi tiếng."

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói: "xin lỗi,chúng tôi không định gia nhập làng giải trí."

"Thật đáng tiếc, nếu như hai bạn gia nhập làng giải trí, nhất định sẽ nổi tiếng." Người tìm kiếm ngôi sao này cảm thấy rất tiếc nuối, khó khăn lắm mới gặp được mục tiêu hoàn hảo như vậy mà lại bị từ chối.

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh tiếp tục đi về phía trước, đối với việc phù hoa danh lợi thế này, họ không hề mong đợi gì cả, vì trong lòng họ đã có giấc mơ và sứ mệnh của mình, họ chỉ cần kiên định bước về phía trước, đó chính là giá trị cuộc đời họ.

Hai người bước tới một ngã tư thì nhìn thấy một bà lão dắt theo hai cháu nhỏ qua đường, dáng vẻ có phần luống cuống.

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lập tức chia nhau ra, mỗi người đứng một bên, bảo vệ bà lão và hai đứa cháu song sinh của bà đi ở giữa, giúp họ quan sát nguy hiểm ở hai bên đường.

Bà lão mặc dù không phát hiện ra vì còn bận dắt cháu nhưng người đi đường đều nhận ra ý tốt của họ, trong lòng cũng không ngớt lời ca ngợi cặp thanh niên này.

Cho tới khi bà lão và hai cháu được an toàn đưa qua bên kia đường, hai người lại lập tức tay nắm chặt tay, Dạ Nghiên Tịch vẫn không kìm lòng được quay lại nhìn hai người bạn nhỏ chừng hai ba tuổi vô cùng đáng yêu kia.

Trong lòng bất giác tưởng tượng có con cảm giác sẽ ra sao?

Cô thấy rằng tâm tư của con người có thể thay đổi, trước đây cô không hề khao khát muốn có con, thậm chí còn nghĩ cả đời này không có con cũng được.

Vì cô cần có thời gian để làm việc của mình.

Nhưng từ khi gặp được anh cô mới phát hiện ra rằng, có con với anh là một việc hạnh phúc nhất thế gian.

Nếu như không có con với anh sẽ là một điều tiếc nuối.

"Em quyết định rồi." Dạ Nghiên Tịch bỗng nhiên nói.

Phong Dạ Minh bật cười nhìn cô: "Em quyết định việc gì rồi?"

Dạ Nghiêng Tịch liền kiễng chân thì thầm bên tai anh: "Chúng ta có em bé đi! Từ bây giờ!"

Gương mặt tuấn mỹ của Phong Dạ Minh lập tức tỏ vẻ vui mừng, anh giơ tay ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hôn lên tóc cô: "Thật sao?"

Dạ Nghiên Tịch kiên định gật đầu: "Vâng, tranh thủ có sớm."

Ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên vẻ cảm động, lúc này anh chỉ muốn ngay lập tức khiến cô hòa vào cơ thể mình, yêu tới xương tủy.

Dạ Nghiên Tịch cảm nhận được người đàn ông với cơ thể rắn chắc này thực sự rất cám ơn cô, cô bất giác ngẩng đầu mỉm cười: "Vậy anh đã chuẩn bị sẵn sàng để làm ba chưa?"

Phong Dạ Minh có phần luống cuống ngẫm nghĩ một lát, anh nghiêm túc nhìn cô: "Anh sẽ học, học nghiêm túc cách làm thế nào để chăm sóc con."

Dạ Nghiên Tịch cũng bật cười: "Vừa hay em cũng không có kinh nghiệm, tới khi đó chúng ta cùng học."

Phong Dạ Minh dắt tay cô bước trong dòng người đông đúc, ánh chiều tà chiếu lên người họ làm toát lên màu sắc ấm áp.

Buổi tối, ông Phong được mời tới nhà họ Dạ ăn tối, phụ huynh hai bên chính thức gặp mặt, có điều luận về vai vế, Dạ Lương Thành vẫn là bề dưới.

"Chú Phong, uống thêm chút nữa." Dạ Lương Thành đứng ậy, rót cho ông Phong một ly rượu trắng.

Vừa hay ông Phong cũng rất thích loại này, nhưng ông vẫn xua tay: "Không uống được nữa, đủ rồi."

"Ông, ăn thức ăn." Dạ Nghiên Tịch cười nói với ông.

"Ừ, để mặc ông." Ông Phong nói xong liền ngẩng đầu nhìn cặp vợ chồng trước mặt, bất giác cảm thán: "Tôi còn nhớ hồi tham gia hôn lễ của hai đứa, cứ như mới ngày hôm qua! Sao chớp mắt, hai nhà chúng ta lại thành thông gia rồi."

Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành đồng thời cũng rất cảm khái.

"Đúng vậy! Thời gian trôi qua nhanh quá." Dạ Lương Thành cũng mỉm cười đáp.

Bên cạnh, chén rượu trước mặt Phong Dạ Minh đã nhìn thấy đáy, anh rất ít uống rượu nhưng tửu lượng cũng không tồi, uống hai ly vẫn không thấy đỏ mặt.

Có điều, Dạ Đình Quân ở bên cạnh vừa nãy có háo hức muốn uống một ly, gương mặt trắng trẻo mang dáng dấp thiếu niên lúc này đã ửng hồng.

Cung Muội Muội bước tới, nhẹ nhàng ngăn cản anh uống tiếp.

Dạ Nghiên Tịch cũng lo lắng nhìn Phong Dạ Minh, dù sao anh cũng uống hơn một ly.

Chín giờ tối, Dạ Lương Thành gọi hai cấp dưới tới đưa ông Phong đã uống hơi quá chén về, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh thì về lại căn nhà nhỏ của họ.

Xe của Phong Dạ Minh đi theo ông mình về tới nhà họ Phong, quản gia trong nhà vẫn còn thức, sau khi dìu ông Phong về phòng nghỉ ngơi, hai người mới rời đi.

Dạ Nghiên Tịch lái xe, nhìn người đàn ông bên cạnh ánh mắt hơi đỏ, cô bật cười nói: "Lần sau đừng uống nhiều vậy."

"Anh không sao, chút tửu lượng này không là gì." Phong Dạ Minh không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô.

"Lại còn già mồm." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, lái xe vào trong sân, cô mở cửa xe bước ra, Phong Dạ Minh cũng xuống xe theo cô.

Hai người bước vào ngôi nhà ấm cúng, cảm giác ấm áp thuộc về hai người bao bọc lấy họ,Phong Dạ Minh lập tức vác cô gái đang định tháo giầy lên.

"Này, anh làm gì vậy?" Dạ Nghiên Tịch cả giận nói: "Cẩn thận eo của anh."

"Eo anh rất khỏe." Phong Dạ Minh trầm giọng phản bác, vác thẳng cô lên phòng ngủ chính ở tầng hai.

Dạ Nghiên Tịch nhìn người đàn ông như sói như hổ, cô khẽ thở dài, đàn ông đúng là không thể để đói lâu ngày, nếu không sẽ rất khó kiểm soát.

Một đêm lãng mạn, sáng sớm hôm sau, Dạ Nghiên Tịch trở dậy trước, cô đánh răng rửa mặt xong trước sau đó liền mặc áo t-shirt ra đứng trên ban công hóng gió.

Công việc của cô khiến cô rất trân trọng cuộc sống như thế này, được ngắm nhìn cảnh đẹp của thế giới.

Sau lưng một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cô, cằm anh tì xuống hõm vai cô: "Không gọi anh sao?"

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười ghé sát má vào má anh: "Muốn để anh ngủ thêm lúc nữa."

"Thời gian ở bên cạnh em, sao anh nỡ ngủ nhiều?" Nói xong anh liền hôn lên tóc cô: "Anh đi mua đồ ăn sáng."

Dạ Nghiên Tịch gật đầu để anh đi mua! Tám rưỡi, điện thoại của Dạ Nghiên Tịch đổ chuông.

Cô cầm điện thoại lên xem, liền vui mừng phát hiện, số điện thoại này bình thường ít gọi nhưng một khi gọi tới nhất định là tin tốt lành.

"Alo!" Cô nghe máy.

"Chị họ dậy chưa vậy? Không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của chị và anh rể đấy chứ?" Đầu bên kia là giọng nói ngọt ngào có phần trêu chọc.

"Người kết hôn rồi có khác! Lại còn trêu ghẹo chị, không thấy xấu hổ nữa rồi." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười bước ra ban công, ngồi xuống ghế.

Đầu bên kia vọng lại tiếng cười giòn tan, chính xác là Cung Vũ Ninh không sai, đã nửa năm rồi không liên hệ nhưng tình cảm chị em vẫn không hề bị ảnh hưởng.

"Ngày mai em về nước rồi, nghe cô nói chị cũng ở nhà, hơn nữa lại sắp kết hôn rồi, việc đại sự như vậy mà không nói với em, em buồn lắm đấy."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio