“Ly Nguyệt, em đừng buồn nữa, anh sẽ đưa em đi thăm viếng cha.” Cung Dạ Tiêu lên tiếng động viên, anh ta không nhắc đến đám người nhà họ Lục, bởi vì những ký ức đó, anh ta mong cô ta sẽ quên đi.
Khi xe đến Thành Bảo, lúc đó đã là khoảng ba giờ chiều, nhìn thấy ba chiếc xe sang màu đen lái vào bên trong, người đợi trong sảnh lớn, đều vội đi ra khuôn viên, Hạ Hầu Lâm bế tiểu tôn nữ Cung Vũ Ninh, mà đứa bé nắm vào tay của cô, đều đang rất mong.
Xe dừng lại ổn định, Cung Dạ Tiêu mở cửa xe, lập tức đi đến bên cửa của Trình Ly Nguyệt, giúp cô ta mở cửa, nắm tay cô ta bước ra ngoài.
Khi Trình Ly Nguyệt đi về hướng bọn họ, tất cả mọi người đều thở phảo nhẹ nhóm.
“Mẹ (mami)...” đột nhiên có một giọng trẻ con gọi, Trình Ly Nguyệt nhìn thấy trong đám người đó, có một thần hình bé nhỏ hướng mình chạy đến, khóe mắt của cô ta lúc đó lại ướt nhòe, cô ta buông tay ra khỏi tay của Cung Dạ Tiêu, khom người xuống liền ôm chặt đứa bé vào trong lòng.
“Mẹ... con rất nhớ mẹ... hu hu...” Cung Vũ Trạch đã rất ít khi khóc, nhưng ở thời khắc này, nó đã khóc ào lên!
Lần này, mọi người mới biết sự im lặng trước đây của đứa bé, đều là giả vờ bề ngoài thôi, nó thật sự rất nhớ mẹ! trong tim tất cả mọi người đều bị thắt chặt thêm mấy lần.
Trình Ly Nguyệt khi ở trên xe đã biết mọi người luôn dấu nó, chỉ nói là cô ta xuất ngoại để kiểm tra tình hình bệnh tật mà thôi, lúc này đây, cô ta chỉ còn cách an ủi đứa bé, “Đừng khóc nữa, mẹ đã quay về rồi đây.”
“Mẹ, con biết mẹ mất trí nhớ rồi, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ giúp mẹ tìm lại trí nhớ của mẹ.” Đứa bé vừa hít mũi vừa nói.
“Được! mẹ sẽ tìm trở lại được.” Trình Ly Nguyệt nói xong, không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của nó, phần thân tình này dù là đã mất trí nhớ, cũng không thể cắt bỏ được, đây là đứa bé quan trọng nhất đối với cô ta.
“Chị dâu, chị cuối cùng cũng đã quay về rồi, chắc nhớ mọi người lắm.” Cung Muội Muội trong khóe mắt lại ướt nhòe, cô ta đi đến, ôm cô ta.
Trong khóe mắt của Trình Ly Nguyệt nhòe lệ, những người ở đây, cơ bản cô ta đều biết hết, cô ta nhìn hướng vị phu nhân sang trọng, nhìn bà ta cắn vào môi, giống như nước mắt đang rơi, thì đã biết là mẹ của cô ta rồi.
Mà đứa trẻ đang bế trên tay, chính là con gái hai tháng trước cô ta đã sinh ra, Cung Muội Muội dắt cô ta đi đến đó, đứa bé nhìn mẹ và bà ngoại, phân biệt rồi gọi hai tiếng, “Mẹ, mẹ...”
Hai người lớn đều vui đến chảy nước mắt, Tịch phu nhân nắm tay của cô ta, “Ly Nguyệt, con quay về là tốt rồi.”
Hạ Hầu Lâm đem tiểu tôn nữ mà cô ta đã nuôi nấng béo mũm mĩm, nhẹ nhàng đặt vào vòng tay của cô ta, Trình Ly Nguyệt lập tức ôm chặt, nhìn đứa bé đáng yêu này, cô ta mừng đến phát điên, đây chính là đứa con thứ hai của cô ta.
Trình Ly Nguyệt cố kìm nén nước mắt, và hôn lên chán của đứa bé đó, nuốt nước mắt cười, ở đằng sau, Cung Dạ Tiêu và Dạ Lương Thành nhìn nhau cười, Dạ Lương Thành vỗ vào vai của anh ta, tỉnh cảm anh em, không thể nói được bằng lời, anh ta vui mừng thay cho anh ta.
Tất cả mọi người đi vào sảnh lớn, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội cùng đi lên lầu, đứa bé cũng cùng đi theo, còn lại mọi người ở lại sảnh lớn, đợi xem Cung Dạ Tiêu làm cách nào mà đưa cô ta quay về được, khi nghe được Trình Ly Nguyệt chút nữa là kết hôn với người khác, tim tất cả của mọi người đều như bị dây buộc lại, may mà, có Cung Dạ Tiêu kịp thời đến đó, mới đưa được Trình Ly Nguyệt quay về.
Tuy nhiên, mọi người tuy hơi giận Lam Ca một chút vì đã đưa cô ta đi, nhưng đồng thời cũng phải cảm kích anh ta, ít nhất Lam Ca cũng là một người quân tử, là một thiếu gia trong gia đình giàu có giáo dục tốt, ngoài nói dối Trình Ly Nguyệt ra, anh ta cũng rất tôn trọng cô ta.
Nếu như ngày đó với người mất trí nhớ như Trình Ly Nguyệt mất tích ở trên đường phố, một người con gái trẻ đẹp mất trí nhớ mà ở trên đường phố là một việc rất nguy hiểm, hiện nay trong nước cũng đã xảy ra rất nhiều vụ con gái bị bắt cóc mất tích, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, cô ta bị Lam Ca đưa đi, đây cũng là do ông trời đã sắp đạt điều tốt nhất rồi.
Tuy bị một trận sốc, nhưng cũng tránh được cho Trình Ly Nguyệt không gặp phải chuyện xấu.
Trên lầu, bế em bé đặt lên giường, nhìn nó khua khua đôi tay, với đôi mắt sáng long lanh mở to nhìn cô ta, tim của Trình Ly Nguyệt đều bị làm mềm đi, Cung Muội Muội bên cạnh cũng ghen tỵ không ngớt, mà đứa bé tinh nghịch trong bụng cũng đã đạp mấy cái.
“Mẹ... em gái đáng yêu quá!” Cung Vũ Trạch chạy lên trên giường, cầm vào cằm nhỏ nhắn của em gái, em gái nhìn nhìn và chỉ biết cười, em gái vẫn chưa nói chuyện được, trong mắt đều thể hiện sự yêu thương.
Trình Ly Nguyệt giơ tay xoa vào đầu nhỏ của nó, không tự chủ hôn lên mái tóc của nó, đứa bé cũng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho mình.
Khi Cung Dạ Tiêu lên lầu, Cung Muội Muội cười rồi nhường lại không gian cho anh trai, cô liền đi xuống lầu.
Cung Dạ Tiêu nhìn ba người mẹ con đang trên giường, anh ta ngồi vào mép giường, nhìn vào giữa, anh ta cũng hai ngày không được nhìn đứa bé rồi, khi anh ta đến, con gái của anh ta mắt sáng lên vui mừng.
Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cao to như anh ta, đem đứa bé đặt ra ngày càng nhỏ, anh ta ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt nở nụ cười trân thành, sự yên tĩnh hạnh phúc đang chảy trong căn phòng này, Cung Vũ Trạch mở to đôi mắt nhìn mẹ, mẹ đã không nhớ ra nó, mặc dù rất buồn, nhưng nó hiểu cô ta.
Trình Ly Nguyệt nhìn con trai với ánh mắt rất buồn đó, cô ta vòng tay ra ôm đứa bé vào trong lòng “Đừng lo, mẹ sẽ nhớ con lại thôi, kể cả mất trí nhớ đi nữa, con vẫn là bảo bối trong tim gan của mẹ.”
Nghe được câu nói này, đứa bé lập tức vui lên, mẹ đúng là mẹ, là yêu nó nhất, cho nên, nó không hụt hấng nữa rồi, miệng nhỏ nhắn của nó hôn lên khuôn mặt của cô ta, “Mẹ, chúng ta sau này cùng nhau chăm sóc em gái nhé!”
“Ừ! Được!” nói xong, Trình Ly Nguyệt nhìn con gái nhỏ bé mặc chiếc áo nhỏ màu hồng, chỉ mặc quần bỉm giấy, miệng của cô ta nở nụ cười, để lộ ra hàng răng trắng đều đặn.
Bên cạnh, Nụ cười của Cung Dạ Tiêu dường như cũng bị kéo ra, nụ cười của anh ta tươi sáng mà quyến rũ.
Tối nay, ở đây có khách rất là náo nhiệt, Hạ Hầu Lâm bận chân bận tay, mà sáu rưỡi chiều, Cung Dạ Tiêu nhận được cuộc điện thoại của Tịch Phong Hàn, anh ta sẽ đến, như vậy thì sẽ rất là não nhiệt đây.
Trình Ly Nguyệt cũng cùng mẹ nói chuyện, Tịch phu nhân luôn gặp khó khăn khi nói chuyện với con gái bị mất trí nhớ, bà ta kiên nhẫn dạy bảo Trình Ly Nguyệt cách làm như nào để có thể bình tĩnh lại, cô ta còn rất trẻ, mất trí nhớ không đáng sợ, chỉ cần trong lòng có người để yêu thương, mất đi ký ức, vẫn còn có thể quay lại.
“Anh trai của con đã phải bỏ ra rất nhiều tiền vì mẹ mà nghiên cứu một loại thuốc, hy vọng mẹ không dùng được, nhưng con sẽ dùng được, cho nên, sẽ không phải chịu đựng chứng mất trí nhớ nữa.”
Trình Ly Nguyệt gật gật đầu, đau khổ ôm lấy mẹ, cô ta đã mất đi tất cả cảm giác hoảng loạn, bất lực, tin tưởng rằng trước đây mẹ cũng đã từng trải qua, cho nên, cô ta thật lòng rất lo âu. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé