Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

chương 59: c59: bữa ăn tụ họp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm thứ bảy, Tống Vân Khanh kiên định từ chối sự làm phiền của Mộ Hi Thần, ngày hôm nay có rất nhiều khách cần phải đến. Cô không thể nào bủn rủn tay chân được, vậy làm việc bằng cách gì chứ?

Bốn người Lâm Gia Thụy họ tới từ rất sớm nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là công việc, ăn cơm chỉ là việc phụ mà thôi.

"Sếp của bọn họ là Hoàng Thế Nhân sao? Cuối tuần rồi mà còn phải tăng ca?” Tống Vân Khanh đem nguyên liệu của bốn người họ ra phân từ thứ.

Bành Việt đợi người mà không nhìn và nói lời thì thẩm: “Lời nói này chỉ có mỗi chị dâu mới dám nói, chúng ta thì đù có nửa phần ý kiến cũng, không đám hé lời.”

Lâm Gia Thụy trừng mắt nhìn hắn ta: “Có tin hay không tuần sau tôi khiến cậu phải tăng ca hằng ngày chứ?”

Bành Việt dùng giọng điệu để bọn họ có thể nghe thấy được, nói nhỏ với Tống Vân Khanh: " Chúng tôi đều mong Lâm Gia Thụy sớm có được chị dâu, sau đó cũng giống như sếp có dáng vẻ ôn hòa như vậy.”

“Thằng nhóc này! Muốn tìm ăn đấm đúng không?” Lâm Gia Thụy đá chân vào Bành Việt, đẩy hắn ta sang một bên.

Tống Vân Khanh cũng dùng âm thanh khiến mọi người có thể nghe thấy được, nhỏ nhẹ nói: “ Vậy mọi người cùng nhau cố gắng để anh ấy có thể xuất giá thành công nha.”

Lâm Gia Thụy nỗ lực bảo vệ lấy bộ mặt thể điện của chính mình, chân bước nhanh ra khỏi nhà bếp, còn là tránh xa toàn bộ bọn họ một chút, sau lưng truyền tới một tràn cười no bụng.

Gia Duyệt không phải là em gái của cậu sao? Sao không thấy con bé cùng tới với cậu vậy?” Tống. Vân Khanh vừa bỏ đồ vào trong tủ lạnh, vừa hỏi BànhViệt.

“Bọn nó khẳng định có hoạt động tập thể, có khi sẽ cùng với sếp Mạnh đi tới đây.” Bành Việt trả lời.

“Lại thêm một kẻ bi3n thái.” Tống Vân Khanh lầm bẩm.

Tay chân của cô nhanh nhẹn đều dọn đẹp ổn thỏa hết mọi thứ trong căn phòng, đẩy bốn người trợ lý lẫn Mộ Hi Thần bước vào trong thư phòng, rồi.

Mạnh Ngọc quả nhiên là đến sớm nhất, giống, như dự đoán của Mộ Hi Thần vậy.

Hắn đang hóng gió đằng sau có bốn cô nàng. thư ký có dung mạo xinh đẹp đang đứng tại đó.

Bọn họ mang theo hai chiếc giỏ trái cây xinh đẹp, Tống Vân Khanh một bên thì mời bọn họ vào. và vừa nói lời cảm ơn.

Mạnh Ngọc tỏ vẻ mặt không đồng ý: “Tôi đến ăn cơm đã cho bọn họ thể diện rất nhiều rồi, tại sao còn muốn mang đồ đến đây nữa?”

Mễ Kỳ không tỏ ra tức giận mà đẩy hắn tới trong phòng khách: " Dạ...dạ..dạ...Thể diện của anh to nhất, chúng tôi lần đầu đến thăm nhà, đương nhiên phải chuẩn bị một chút lễ mang tới chứ. Sếp Mạnh ơi, anh mau lo việc của anh đi nào.

"Nhóm người Mộ Hi Thần đang ở trong thư phòng.” Tống Vân Khanh nhanh chóng đáp lời.

Mễ Kỳ nhìn thấy Mạnh Ngọc bước vào trong. thư phòng, mới nói với Tống Vân Khanh: “Ngày thường anh ta không phải như vậy đâu, không biết tại sao từ tối hôm qua bắt đầu giở chứng bởi vì bữa cơm này.”

Tống Vân Khanh cười nói: “Cô là muốn nói anh ta ngày thường không có ấu trĩ như vậy sao?”

Bốn cố gái cùng nhau cười, sếp của bọn họ gần

đây bị hai cô nàng đưa ra mặc định về sự ấu trĩ Tối.

Sau khi tự bản thân giới thiệu xong, mọi người đều vào việc giúp đỡ lấy Vân Khanh.

Tống Vân Khanh cảm thán, bốn cô thư kí của Mạnh Ngọc đều là những cô gái xinh đẹp tuyệt đỉnh, Mễ Kỳ sắc sảo, Lâm Gia Duyệt hiền từ, Chu Uyển Nhiên xinh xắn, Hứa Thiên Vận truyền. thống, mỗi người mỗi vẻ đẹp riêng, thật khó cho việc tìm ra ở chốn nào có được bốn cô thư ký vừa xinh đẹp, vừa có năng lực nhiều như vậy chứ?

Hiển nhiên, Mễ Kỳ là người đứng đầu trong bốn người đẹp đấy, chính là giống như bên cạnh của Mộ Hi Thần có Lâm Gia Thụy vậy.

Chỉ có điều Mễ Kỳ có sự thân mật vô cùng tối không giống như bộ đạng lạnh lùng đó của Lâm Gia Thụy, như người gỗ vậy đó.

Còn Gia Duyệt cũng đều không có điểm nsò giống anh trai của cô cả, ôn nhu như đòng nước, khiến người khác nhìn vào chính là có cảm giác yêu thích ngay.

Đương lúc Tống Vân Khanh nói ra điểm nghỉ vấn của bản thân ra, Gia Duyệt cười nói: “Trong nhà có một kẻ mặt lạnh như băng là đủ rồi, hai người mà như vậy không bằng biến ba em thành lạnh cóng mất?”

Hóa ra mẹ của bọn họ đã mất từ sớm, là một mình ba của họ môi họ trưởng thành, Gia Duyệt hiểu chuyện, từ trước đã bao trọn tất cả công việc nội trợ. Cho nên, khi ở nhà bếp thì cô ta không cần phải hỏi việc làm với Vân Khanh cũng đã tự biết gì nên làm trước lẫn làm sau rồi.

Chu Uyển Nhiên có chút giống Bành Việt, lạc quan nghịch ngợm, thường xuyên bị các anh chị khác trêu chọc làm niềm vui, cô ta cũng không biết giận.

Tống Vân Khanh quan sát nhiều hơn vẫn là Hứa Thiên Vận, bởi vì theo như Hoa Sán nói thì Bành Việt thích cô ta.

Hứa Thiên Vận có khuôn mặt trái xoan, đặc biệt truyền thống, Vân Khanh cảm thấy cô ta cùng với Tu Quân có phần tương đồng, Thiên Vận rất yên tĩnh, khi người khác nói chuyện thì cô ta chỉ mỉm môi cười, rất ngoan ngoãn, có cảm giác hơi bị đáng thương, thảo nào Bành Việt thích cô ta mà.

MộHi Thần và Mạnh Ngọc ngồi trên chiếc ghế dựa ở ban công, uống ly nước trà trái cây mà Tống Vân Khanh làm đưa cho bọn họ: “Đi thăm. Diệp rồi?" Mộ Hi Thần hỏi Mạnh Ngọc.

“Ùm, tình hình đỡ hơn khá nhiều rồi, hồi phục cũng khá nhanh.” Mạnh Ngọc đáp lời.

“Có Thượng Quan Viễn bên cạnh hắn ta, vết thương của hắn thì tôi không có lo, chỉ có điều đợi cho vết thương của hắn bình phục đã. Sợ lại có thêm một cơn bão tố huyết tanh ập đến.” Mộ Hi "Thần dùng ngữ điệu bình thản nói, nhưng lại mang theo sự lo lắng.

“Lần này cũng không kém phần nào, Vu Đường của Hoa Hồng Đường bị chúng ta quét rồi, chỉ còn lại là sự đàm phán của mỗi hắn và cậu của hắn thị, chúng ta không thể chen tay vào được, Hoắc Tư Niên sẽ không ra tay nặng đâu, dù sao thì Long Môn ngoại trừ Diêp ra thì không có người nào có thể tiếp nhận được mà.” Mạnh Ngọc bình tĩnh nói.

Mộ Hi Thần gật đầu: “Long Môn và Hoa Hồng Đường đều có thể dễ nói, lần này lập ra cái uy, chỉ

là vấn để thời gian thôi,điểu mà tôi đang lo lắng là tập đoàn Thiên An của Hoắc Tư Niên. Chỉ sợ rằng, nhất thời khó mà bắt đầu, lần này tôi cảm giác như mùi tanh trên người của hắn càng nặng thêm rồi, chèn ép quá lâu một khi bộc phát ra thì chỉ sợ bản thân của hắn ta cũng không kiểm soát được chính mình.”

Mạnh Ngọc không lên tiếng nhưng lâu sau đó. mới nói: “Em gái của hẳn ta hiện giờ đang ở bên cạnh hắn, hắn ta sẽ kiên đè hơn một chút.”

“Thiên An ở bên đó, cậu phải chú ý kỹ đến nó, nếu không được thì chúng ta phân người qua bên kia.” Mộ Hi Thần nhìn về Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi, Mộ Hi Trác bên này anh cũng không được xem thường đâu đó.”

“Mộ Hi Trác vẫn đang rục rịch ngóc đầu dậy, hắn sợ rằng thế lực bên ngoài có kết nối với nhau rồi, quyết chiến là điểu sớm muộn sẽ xảy ra thôi, RS có thể dính líu tới được bao lâu thì bấy nhiêu, còn nữa, cậu nhất định không được để Mạnh Thị đính vào chuyện này.” Mộ Hi Thần lạnh lùng nói,

“Ùm, hiểu rồi, tôi nghĩ là hắn ta cũng sẽ không ngừng việc đó. Thần, Tống Vân Khanh là một biến số, anh định tính mang cô ấy về nhà họ Mộ không? Chắc có khi sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác, càng thêm sự tổn thương thôi.” Mạnh Ngọc có chút lo lắng.

Mộ Hi Thần trầm mặc.

“Cho dù là không tính mang theo cô ấy đi, chỉ e rằng cũng bị bọn họ điều tra ra được, hay chỉ bằng quang minh chính đại mà làm thôi.” Mạnh Ngọc đưa ra chủ ý.

Mộ Hi Thần xoa giữa trán: “Thôi thì đi được bước nào tính bước đấy.” Việc này dù sao vẫn là thứ mà anh luôn trăn trở.

Chuông cửa vang lên, Tống Vân Khanh khoác trên người chiếc tạp để hoạt hình của cô chạy ra mở cửa.

Người đi tới chính là Mạnh Dương và Sở Mạc Dao.

Khuôn mặt hậm hực của Mạnh Ngọc đang đứng tại ban công: “Anh hai của em sao lại cùng cô ấy ở cùng đây vậy?”

Mộ Hi Thần khó hiểu: “Có vấn đề gì sao?”

Mạnh Ngọc đã đi ra khỏi ban công, bước vào trong phòng khách.

Nhìn thấy anh ta, Mạnh Ngọc và Sở Mạc Dao. đều ngơ người hồi lâu.

“Anh hai, anh cũng ở đây à?” Mạnh Dương, chào hỏi Mạnh Ngọc.

Anh ấy là anh hai của anh?” Sở Mạc Dao ngạc nhiên nhìn sang Mạnh Dương, nhìn lại Mạnh Ngọc lại quay sang nhìn Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh gật đầu nhẹ: “Tớ cũng là mới biết được gần đây thôi. Dao Dao, chuyện này. của của cậu, cũng may là có sự giúp đỡ của Mạnh đạo diễn và Điền Mỹ đó diễn ra quá nhanh đó sao? Những việc đó đều là do Mạnh Ngọc làm hết đó, bao gồm chiếc video HD đều là lấy rừ đạo diễn ra đấy. Tớ có mà lợi hại thêm cũng không thể hack được máy quay của người ta được. Cho nên, giúp được nhiều việc lớn vẫn là Mạnh Ngọc. Hôm nay. mời anh ấy tới, cũng là muốn cậu nói lời cảm ơn trước mặt của anh ấy.”

Ánh mắt của Sở Mạc Dao liếc ngang qua tầm hai giây trên gương mặt của Mạnh Ngọc, mới nói: "Vậy thôi đi, cảm ơn Mạnh tiên sinh đã ra tay giúp đỡ”

Mạnh Ngọc không tin tưởng được, mắt nhíu lại nhìn chăm chăm lấy cánh tay của Mạnh Dương đang đặt lên vai của Sở Mạc Dao: “Hai người quen biết nhau à?” Hăn hỏi Mạnh Dương.

Mạnh Dương khoác lên vai của Sở Mạc Dao: “ Đúng vậy, em ấy là con gái của thầy em, tiểu sư muội của em.”

Mạnh Ngọc đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt khi Mạnh Dương gác tay lên vai của Sở Mạc Dao: “Mạnh Dương, tối hôm qua em không có về nhà ăn cơm.”

Mạnh Dương ngơ ngác: “Em đã xin phép ông nội rồi mà? Ngày hôm qua em có ba cuộc phẩu thuật."

Mạnh Ngọc nở nụ cười bí hiểm: “Anh quay về với ông nội, chính là bảo em nói dối rồi."

Gương mặt của Mạnh Dương trở nên kỳ lạ: Anh hai, em đã đắc tội với anh chỗ nào rồi chứ? Dây thần kinh nào của anh có vấn để rồi chăng?”

Mạnh Dương có chút chột đạ mà gãi đầu của. mình.

Nhìn thấy tay của hắn bỏ ra, Mạnh Ngọc thu hồi lại ánh nhìn, góc miệng nhếch lên: “Anh chỉ đùa thôi mà."

Nhìn kiểu bất lực của Mạnh Dương đang hướng về Mạnh Ngọc: “Anh hai, người mà dọa với nhau dễ làm chết người đó.” Vừa nói vừa ngồi xuống sô pha, cẩm lấy quả táo gặm một miếng thật sâu.

Mạnh Ngọc cạn lời, quay lưng bước tới ban công.

Tống Vân Khanh và Sở Mạc Dao nghe thấy vô cùng kỳ lạ.

Mộ Hi Thần nắm bàn tay lại đưa lên miệng, ho. nhẹ tiếng rồi hạ giọng xuống nói bên tai Tống.

Vân Khanh: “Gia quy của nhà họ Mạnh, cuối tuần nếu như con cháu đều ở tại thành phố này đều phải trở về nhà từ đường để dùng cơm với lý do không hợp lý để quay về thì phải chịu phạt cả.”

Tống Vân Khanh nháy mắt nhìn về Mạnh Dương: “Anh Mạnh Dương nói anh ấy có cuộc phẩu thuật? Xin phép nghỉ rồi mà?”

"Vậy thì phải xem tâm trạng của ông nội nhà họ Mạnh rồi, nếu như đúng lúc ông cảm thấy vô vị thì sẽ tìn Mạnh Ngọc, Mạnh Dương sẽ bị phạt.

Tống Vân Khanh và Sở Mạc Dao đối mặt với nhau: “Phạt cái gì? Phạt như thế nào?”

"Vậy cũng phải xem lấy tâm trạng của ông nội Mạnh.” Bờ môi của Mộ Hi Thần hếch lên cười mỉm.

Mạnh Dương vừa găm quả táo vừa nói: “Lần trước tôi bị phạt chính là đem khăn lau sạch hết tất cả đèn treo trong nhà cổ, bởi vì ông nội đã cũng người khác cá cược, nếu như ông thua sẽ cho.

Cả khuôn mặt Tống Vân Khanh và Sở Mạc Dao.

đều không thể tin được.

Mạnh Dương hất cảm chỉ về phía Mạnh Ngọc đang đứng tại ban công: “Lần trước anh hai đường. như là đi cắt bằng toàn bộ bãi cỏ thì phải? Tôi còn nhớ là lúc đó ngày tháng bảy.” Hắn vừa nói xong, cũng gặm miếng còn lại.

Mạnh Ngọc một bàn tay thì đưa vào túi, cánh tay còn lại thì rót lấy ly trà: “Nhắc đến chuyện này tôi vẫn quên hỏi, rốt cuộc ai đã chơi xấu tôi vậy?”

Mạnh Dương đang ăn thì lắc đầu cười mỉm.

“Có phải làm không?” Mạnh Ngọc trừng, mắt Mạnh Dương.

Mạnh Dương cầm lấy quả táo trên tay lắc đầu lia lịa: “Tuyệt đối không phải em, tuyệt đối không phải là em, không tin có thể hỏi lấy Thần.”

Mạnh Ngọc trể miệng: “Có cho em cái gan đó. thì cũng không dám.”

Sở Mạc Dao hỏi một cách kỳ quái: “Vậy nếu như thế, anh em bọn họ có phải chính là tự tố cáo lẫn nhau được chứ? Ví dụ như anh muốn khiến một người đồng ý lấy điều kiện chính là có thể uy hiếp làm như vậy? Anh không thuận mắt ai thì có thể bật người đó một đường chăng?”

Mãnh Dương lắc đầu lia lại: "No...no..no, vật thì không thể được, anh em với nhau đều có thể thương lượng chuyện với nhau, không thể làm tới chỗ ông nội ở đó được, ra ngoài chơi bời thì sớm muộn cũng phải trả giá thôi.”

Tống Vân Khanh và Sở Mạc Dao đều cảm thấy hiếu kỳ kinh ngạc, nhìn thấy Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần gật nhẹ: “Trừ phí là việc bất đắc dĩ, anh em bọn họ không từ phương diện này mà làm xấu đối phương.”

Mạnh Dương lại kể thêm vài câu chuyện mà hắn cùng với anh hai bị phạt, ngay cả sắc mặt khó coi của Mạnh Ngọc cũng lộ lên nết cười, có thể nhìn thấy được anh em nhà họ Mạnh rất đoàn kết yêu thương nhau.

Ánh mắt của Sở Mạc Dao lướt sang bên Mộ Hi Thần

Hôm nay, anh mặc trên người một chiếc quần màu be thỏa mái, chiếc áo sơ mi màu đen form. rộng, rất có style riêng, đáng người thì trông khá đẹp trai, đứng bên cạnh đáng vọc bé nhỏ của Tống, Vân Khanh, trông ra cũng khá đẹp đôi.

Mộ Hi Thần liếc đầu sang nhìn cô ấy: “Sở tiểu thư còn có việc gì chăng?”

Ánh nhìn của anh khá sắc bén lạnh lùng, đối mặt với cách nhìn từ anh, bất kỳ người nào thì phản ứng đầu tiên đều muốn lẫn tránh di.

Sở Mạc Dao liền lẫn tránh đi ánh nhìn của anh. Nhưng nhìn lại khuôn mặt thuần khiết của Vân Khanh, vẫn là đồn hết đũng khí để gật nhẹ đầu.

"Mộ Hi Thần, bây giờ anh và Vân Khanh đã ở cùng với nhau rồi, thì tôi không có nói gì nhiều nữa. Anh nhớ có kỹ, Vân Khanh của nhà chúng tôi là cô gái tốt nhất trên đời, anh nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy, không được khiến cho cậu ấy phải đau khổ buồn sầu, không được khiến cho cậu ấy không vui, không được bắt nạt cậu ấy. Bằng không, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu! Anh đừng có nghĩ rằng cô ấy không có nhà mẹ đẻ chống lưng! Ba mẹ tôi ở thành phố M đều là giáo. sư, cho đù anh có nhiều tiền đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ không sợ anh đâu!”

Đôi mắt to tròn của Sở Mạc Dao trừng lên, hướng về Mộ Hi Thần, chỉ cần nghĩ đến Vân Khanh của cô, thì cô ấy không còn sợ nữa, bàn tay cũng lúc đó mà nắm chặt thành nắm đấm.

Tống Vân Khanh kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự cảm động, chạy lên phía trước ôm chẩm lấy Sở Mạc Dao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio