Cha? Sét đánh ngang tai! Lưu Tiểu Niên suýt ném luôn cái điện thoại.
“Cậu là ai?” Ba Cố rất khí phách hỏi.
“Cháu là cấp dưới của ảnh, cháu tên là Lưu Tiểu Niên.” Âm thanh vô cùng vô cùng nhu thuận!
“Phụt!” Ba Cố phun một ngụm nước ra. Đòe mòe! Cấp dưới! Thằng con nhà mình đúng là cầm thú mà!
“Ngài không sao chứ?” Lưu Tiểu Niên giật mình.
“Hai đứa cùng một chỗ bao lâu rồi?” Ba Cố chậm rãi hỏi.
…….
Ở! Cùng! Một! Chỗ! Lưu Tiểu Niên hóa đá há hốc miệng, đây, đây đúng là không có khoa học mà!
“Nói đi.” Ba Cố rất bất mãn.
“Chúng cháu… cháu…” Lưu Tiểu Niên rất không chịu thua kém mà mất bình tĩnh! Cậu cảm thấy mình vô cùng muốn khóc! Còn vô cùng muốn đi toilet!
“Sao thế?” May mà Cố Khải đúng lúc tắm rửa xong đi ra, anh bị vẻ mặt của vợ yêu làm chấn động một chút.
“Là ba anh.” Lưu Tiểu Niên dùng khẩu hình miệng nói cho anh biết.
Đòe mòe! Cố tổng hết hồn, cầm lấy điện thoại, “Alo?”
“Ai cho mầy nghe máy! Mau đưa lại!” Ba Cố rít gào!
Âm lượng trong điện thoại quá lớn, âm thanh rõ ràng rơi vào tai Lưu Tiểu Niên, vì thế cậu liều mạng lắc đầu.
Cố tổng cảm thấy vợ yêu nhà mình sắp hôn mê tới nơi rồi, vì thế cầm điện thoại ra ban công, năm phút sau quay lại, thấy vợ yêu đã rúc cả người vào trong chăn, còn không ngừng nhích tới nhích lui —— bởi vì cậu thực sự rất khẩn trương đó!
Phản ứng này thiệt là moe… Cố tổng tâm tình rất tốt, đào cậu ra khỏi chăn.
“Ba anh nói gì?” Lưu Tiểu Niên vô cùng khẩn trương hỏi.
“Ba anh mừng như điên, bảo hai đứa mình mau về, ông ấy muốn gặp em.” Lời nói của Cố Khải khiến người ta kinh ngạc!
“A?” Lưu Tiểu Niên chấn kinh, “Ông ông ông không phản đối chúng ta?”
“Đương nhiên!” Cố Khải búng nhẹ trán cậu, trong lòng nói sau khi ông ấy biết anh tìm được em, vui vẻ còn không kịp!
“Nhưng, em là nam đó, em em không thể sinh con!” Lưu Tiểu Niên thực sự không thể tiếp thu!! Dựa vào suy nghĩ nguyên bản của cậu, nếu ba Cố biết người yêu của con mình là đàn ông, phản ứng đại khái có bốn loại: loại thứ nhất, nổi giận lôi đình! Tìm người đuổi mình ra khỏi nhà anh ấy, hơn nữa còn uy hiếp nếu dám lén lút gặp mặt sẽ chặt chân mình! Loại thứ hai, dùng tiền bạc mua tình cảm! Vào một ngày nào đó mang theo một chi phiếu trống, lãnh diễm ác liệt cao quý hoa lệ mang theo mười mấy vệ sĩ, hẹn mình ra quán cafe gặp mặt, sau đó nói Lưu tiên sinh cậu ra giá đi, cần bao nhiêu để cậu rời xa con trai tôi? Loại thứ ba, đánh đòn tâm lý! Bày ra tư thế khóc lóc tìm mình, cầu xin trả lại con trai cho ông! Loại thứ tư, hoàn toàn biến mất! Sát thủ gì đó thời điểm này hẳn là sẽ lên sân khấu nha… Truyện ngôn tình bình thường đều là như vầy! Nhưng mặc cho trí tưởng tượng của Lưu Tiểu Niên có phong phú thế nào đi nữa, cậu cũng không ngờ ba Cố thế mà lại… mừng rỡ như điên? Chuyện này quá huyền ảo đó! Không khoa học gì cả!
“Ba anh biết tính hướng của anh và Tiểu Hi lâu rồi.” Cố Khải ôm cậu vào lòng, “Cho nên sẽ không sao đâu.”
“Thật hả?” Lưu Tiểu Niên ôm thắt lưng anh, “Vậy có phải ba anh rất tức giận không?”
“Đâu chỉ mỗi tức giận…” Nhớ lại vài năm trước, Cố tổng cảm thấy vô cùng thê thảm!
Lúc đó Cố Khải và Cố Hi nhân dịp nghỉ lễ sang Mỹ thăm ba, hơn nữa còn có mẹ kế và em trai, cả nhà vô cùng vô cùng hài hòa! Sau đó trong một buổi sáng trời trong nắng ấm, Cố Khải rốt cuộc lấy dũng khi thẳng thắn comeout! Lúc đó ba Cố tuy tức giận, nhưng không nổi trận lôi đình! Dù sao với tư cách là một ông già fashion! Nhất định phải dũng cảm tiếp nhận sự thật! Cho nên chỉ mắng có hai câu, sau đó vung tay để đứa con lớn ra khỏi thư phòng, nói là muốn yên tĩnh một mình!
Nhưng tên phá hỏng chuyện lại là thằng em zai B Cố Hi! Bởi vì sau khi nghe chuyện xong, cậu cảm thấy mình cũng phải rèn sắt khi còn nóng, cho nên chạy vội vào thư phòng khóc lóc kể lể, cha à, thực ra con cũng là gay!
Sau đó ba Cố sụp đổ, bởi vì ông hiểu lầm hai đứa con mình yêu nhau! Biết thế nên vô cùng cảm thấy có lỗi với vợ quá cố! Vì thế cầm dép bắt đầu đập em zai! Tiếng kêu thả thiết truyền xuống dưới lầu, Cố Khải đang đọc sách hoảng sợ, vội vã xông lên xem có chuyện gì. Cố Hi vừa thấy cọng rơm cứu mạng, bổ nhào vào lòng anh liều mạng khóc! Cố tổng hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đành phải ôm cậu dỗ dành! Ba Cố càng nóng nảy, thế mà dám ngọt nhạt trước mặt ông! Đúng là bất hiếu mà…
Vì thế anh zai em zai nhìn thấy cha mình trợn trắng mắt, ngất đi!
Xe cứu thương rít gào chạy đến, ba ba hôn mê, mẹ kế tóc vàng sốt ruột, em trai nhỏ máu lai không biết phải làm gì, hiện trường hỗn loạn! Chờ đến khi ba Cố hoàn toàn tỉnh táo lại rốt cuộc cũng làm sáng tỏ chân tướng sự việc thì đã qua vài ngày. Sự thật xảy ra trước mắt, sau khi ông rối rắm một hồi đành phải miễn cưỡng tiếp thu… Dù sao còn hơn là anh em yêu nhau gì đó, ông cảm thấy tình hình hiện tại vẫn còn tốt chán!!
“Nói là vậy, nhưng trong lòng ông nhất định vẫn mất hứng.” Lưu Tiểu Niên dựa vào ngực anh, “Chúng ta đi mua quà tặng cho bác trai đi, ông thích cái gì?”
“Hình như không vô cùng thích gì cả.” Cố Khải gửi tin nhắn cho ba mình trưng cầu ý kiến —— Ba, bọn con đi Châu Âu về, ba muốn quà gì?
Năm giây sau, di động kêu leng keng —— Em gái tóc vàng.
……
“Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cố Khải bình tĩnh đặt di động sang một bên.
Cha mình, đúng là làm mất thể diện mà!
Thực ra trước khi anh zai gọi điện, ba Cố đã gọi cho em zai, nhưng di động thằng em tắt máy! Bởi vì cậu còn đang di dạo siêu thị với bác sĩ Lục!
“Một mình anh đi là được rồi.” Lục Triển Phong hơi bất đắc dĩ, “Em cần phải ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không!” Tuy tư thế đi đường của em zai rất kỳ quái, hơn nữa cúc hoa rất đau! Nhưng cậu vẫn kiên trì đi cùng! Hai người đẩy xe mua đồ rau mua thịt mua hoa quả, hình ảnh thiệt là đẹp!
Lúc đi ngang qua quầy vật dụng sinh hoạt hàng ngày, mặt em zai tràn đầy xấu hổ, nhìn ác sĩ Lục đặt gel bôi trơn và bao cao su vào xe đẩy!
“Xấu hổ?” Lục Triển Phong đùa cậu.
“Em thích vị dâu tây!” Vẻ mặt em zai hưng phấn!
……
Người yêu nhỏ của mình, đúng là cảm xúc dâng trào nha…
Bác sĩ Lục giương khóe miệng, đặt cái lọ màu hồng vào trong xe đẩy.
Người trong siêu thị không nhiều, khi xếp hàng thanh toán, em zai cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế nhỏ giọng làm nũng với bác sĩ Lục, “Đau.”
“Đau hả?” Lục Triển Phong xoa xoa đầu cậu, “Về nhà sẽ bôi thuốc giúp em.”
Em zai hơi mắc cỡ, “Thiệt nha?”
Gần gũi quan sát gì đó, thích!!!!!!
Với tư cách là hai người đang trong tuần trăng mật, đúng là dính nhau như kéo dán! Cho dù bác sĩ Lục có muốn giả bộ lạnh lùng, nhưng cũng không ngăn nổi câu dẫn bằng mọi cách của em zai! Sau khi hai người tay xách nách mang ra khỏi siêu thị, bắt đầu kịch liệt hôn môi ở bãi đỗ xe trống trải!
Em zai vừa hôn vừa nghĩ, chiếu theo tư thế này chẳng lẽ muốn dã hợp?!
Đòe mòe thiệt tốt!
Vì thế em zai tiểu tươi mát ấp ủ mục đích, trộm cởi một cúc áo sơ mi của mình ra, sau đó làm lộ bờ vai nhỏ trơn bóng, ghé vào lồng ngực hắn thở dốc! Bác sĩ Lục lập tức cảm thấy mình nhịn không nổi!
Em zai không ngừng cố gắng, vẻ mặt thanh thuần lại mê người, lại cởi một cúc áo!
Phắc! Lục Triển Phong kéo cậu ra phía sau bãi đỗ xe.
Em zai bị hắn túm đi, thiệt vô cùng vô cùng toẹt zời!
Trong chỗ để vật liệu xây dựng nhỏ hẹp, bác sĩ Lục hai ba nhát lột quần em zai, sau đó ngồi xổm dưới thân cậu.
“Ừm…” Em zai thoải mái rên rỉ ra tiếng!
“Nhỏ giọng chút!” Bác sĩ Lục vỗ mông cậu một cái!
Em zai vô cùng xấu hổ, có hơi đỏ mặt.
Đại khái là do quá hưng phấn, tốc độ của em zai vô cùng nhanh, cậu vô cùng khiếp sợ nghĩ chẳng lẽ mình bị ra sớm?
Nhưng bác sĩ Lục hiển nhiên không có tâm tình phân tích giúp cậu, hắn lục túi quần tìm ba con sói, sau đó bắt đầu ôn nhu mở rộng!
Cúc hoa nhỏ của em zai trải qua chà đạp tối hôm qua, tình trạng có chút thê thảm! Nhưng dù là vậy, em zai trong cảm giác đau đớn vẫn thấy hạnh phúc! Cậu chống tay trên đống đá gỗ, tùy ý để bác sĩ Lục cuồng dã chiếm lấy mình!
“Ngoan, thoải mái không?” Bàn tay Lục Triển Phong lần lên đằng trước vuốt ve cậu!
“Ừm…” Chân em zai bắt đầu run rẩy, mắt cũng tràn đầy hơi nước!
Thiệt là thoải mái nha…
Nhưng trong thời khắc mấu chốt, di động bác sĩ Lục đột nhiên bật sáng! Tiếng chuông đột nhiên vang lên giữa phòng lưu trữ! Còn mang đến hiệu quả âm thanh vô cùng hỗn tạp!
Đòe mòe! Em zai bị dọa đến hồn phi phách tán, cúc hoa cũng khẩn trương co rút lại!
“Bảo bối.” Bác sĩ Lục đau đớn cau mày, “Em cố ý đúng không.”
Ô… Em zai tim đập bang bang kinh hoàng, cố gắng thả lỏng thân thể mình.
Lục Triển Phong lấy điện thoại ra cúp máy, sau đó tiếp tục hành sự.
Kết quả điện thoại lại vang lên!
Có một lần kinh nghiệm, em zai không khẩn trương nữa, cậu quay đầu nhìn bác sĩ lục, thiệt thanh thuần đề nghị, “Hay anh nghe máy trước đi?” Đòe mòe tiểu thuyết cũng viết trong thời gian H mà tiếp điện thoại gì đó vừa thở gấp vừa nói ừ, tốt, ngày cảnh tượng thiệt toẹt zời!
“Xác định muốn anh nghe máy? Vậy em không được kêu đấy.” Bác sĩ Lục nhìn ra suy nghĩ của cậu, cười rất gian, thuận tiện chọt chọt một chút. (cứ tưởng ổng cấm dục, ai dè biến thái hơn cả anh Khải:v)
“Ừ…” Em zai cảm thấy chân mình mềm nhũn, cậu xấu hổ cả giận nói, “Không được đâm chỗ đấy!”
Bác sĩ Lục vừa ăn hiếp em zai, vừa ấn nhận cuộc gọi, “Alo, ai vậy?
“Lục Triển Phong, tôi xin anh đừng tìm cô ấy nữa! Chúng tôi sắp kết hôn rồi!” Điện thoại truyền ra tiếng gầm giận dữ!
…..
“Tôi sẽ gọi lại sau.” Lục Triển Phong ngắt điện thoại.
Mà em zai lúc này đã hoàn toàn hóa đá, tin nhắn trước kia vô tình quên mất giờ lại nhớ đến… Sắp kết hôn gì đó, chẳng lẽ anh ấy thực sự chen chân vào hôn nhân của người khác?! Tưởng tưởng đến tình huống có khả năng thành sự thật này, em zai lập tức rơi nước mắt! Cậu quay lại nhìn Lục Triển Phong, mắt đỏ bừng!
“Nghĩ bậy gì vậy?” Lục Triển Phong thở dài, nhẹ nhàng rời khỏi thân thể cậu, lại giúp hai người lau qua rồi mặc quần áo.
“Hồi trước em có đọc được phân nửa tin nhắn ở điện thoại anh!” Em zai khóc lóc kể lể!
“Vậy sao không hỏi anh?” Lục Triển Phong nhìn cậu.
Em zai vô cùng ủy khuất.
“Còn nói mình là đứa trẻ ngoan.” Lục Triển Phong đỡ vai cậu, “Không được khóc, nghe anh nói này.”
Em zai lau nước mắt, bẹt miệng nhìn hắn.
“Người gọi điện thoại là em trai anh, người nhắn tin cũng là em trai anh, nó và anh trước giờ quan hệ không tốt, muốn kết hôn rồi chấm dứt với người họ Lục.” Lục Triển Phong thở dài, “Mẹ anh sau khi biết rất đau lòng, cho nên anh mới đi tìm Sở Sở, hỏi có thể giúp anh khuyên nó một chút không.”
“Sở Sở là ai?” Em zai hỏi.
“Vợ chưa cưới của Triển Vũ, là một cô gái rất dịu dàng, vốn lén lút giúp anh, không biết vì sao lại bị em anh phát hiện.” Lục Triển Phong hôn nhẹ lên đôi mắt Cố Hi, nhướn mày, “Làm sao bây giờ, nhóc con mắt sưng vù.”
Ra là vậy nha… Em zai cảm thấy có chút xấu hổ.
“Lần sau còn như vậy, anh sẽ giận.” Lục Triển Phong vỗ vỗ cậu.
“Dạ.” Em zai ôm thắt lưng hắn, “Chúng ta tiếp tục đi?”
Bác sĩ Lục bật cười, cúi đầu hôn cậu.
Sau khi hai người về nhà, Lục Triển Phong ở trong phòng bếp nấu ăn, Cố Hi theo đuôi hắn, cứ như là cái đuôi vừa mọc ra.
“Không lên giường nằm?” Lục Triển Phong đưa cho cậu một quả cà chua nhỏ.
“Em giúp anh rửa rau.” Em zai cảm thấy cúc hoa nhỏ của mình vô cùng kiên cường, tuy vừa bị hung hăng khi dễ xong, nhưng thế mà lại không đau lắm!
Mình thiệt đúng là tiểu tuyệt thế, mang đồ trang bị vô cùng tốt!
“Ban nãy anh gọi điện cho Sở Sở, cô ấy nói em trai đi công tác, hẹn anh ra nói chuyện.” Lục Triển Phong để rau lên thớt, “Chúng ta cùng đi đi?”
“Em cũng đi được?” Em zai rất ngạc nhiên mừng rỡ, anh ấy mời mình can thiệp tranh chấp trong gia đình?
“Đương nhiên, nếu em rảnh rỗi.” Lục Triển Phong cười.
Em zai liều mạng gật đầu, đòe mòe nhất định phải có thời gian rảnh! Loại kịch máo cún này sao mình lại bỏ lỡ chứ! Không đi sẽ chíu khọ!
Trong phòng bếp vang lên tiếng nồi niêu hạnh phúc, em zai hôn lên sườn mặt bác sĩ Lục một cái, sau đó ra phòng khách ngoan ngoãn chờ cơm, thuận tiện kéo kéo, vô cùng vô cùng đức hạnh!
Di động rung lên một chút, mở ra thấy tin nhắn của Hồ Vân Phi —— Giúp anh vẽ một bức tranh.
Em zai nhanh chóng nhắn trả —— Không rảnh!
Hồ tổng cười lạnh —— Lần trước người nào đó ở trung tâm của anh không cẩn thận làm vỡ bộ gốm sư năm vạn đồng vẫn còn đang kí sổ nợ ở đây, không biết anh có nên đi đòi nợ anh trai người đó không nhỉ?
Em zai lập tức nước mắt đầy mặt —— Em đùa mà! Vẽ gì?
Hồ tổng bí hiểm, nhóc con thúi dám đấu với anh!
“Vẻ mặt của anh kiểu gì vậy?” Lâm Bình Bình không biết nói gì nhìn hắn, “Đi thôi, ở đây sắp đóng cửa rồi.”
“Tham quan viện bảo tàng cũng có thể gặp nhau, chúng ta có phải rất có duyên không?” Cách bắt chuyện của Hồ tổng thiệt lạc hậu, nhưng không thể trách hắn! Vì trước đó, luôn có người đến bắt chuyện Hồ tổng!
Đúng vậy, hắn vẫn luôn là là một người đàn ông tà mị nhiều tiền vậy đó!
Lâm Bình Bình hít sâu một hơi, “Từ lúc tan ca ở công ty tôi đã nhìn thấy anh, tài xế taxi cũng nói ‘chàng trai trẻ, phía sau dường như có người vẫn luôn đi theo cậu đó’, giả bộ ngẫu nhiên của anh chẳng có chút kĩ thuật nào cả.”
……
“Bởi vì tôi muốn đuổi theo em.” Hồ tổng mặt dày.
Lâm Bình Bình cứ thế đi thẳng, không để ý hắn.
“Này này, không nói nghĩa là không từ chối phải không?” Hồ Vân Phi đi bên cạnh cậu, “Cùng ăn tối đi?”
“Cho dù tôi không đồng ý cùng ăn tối, anh cũng vẫn tìm cách đến nhà tôi ngủ, có phải không?” Mặt Lâm Bình Bình 囧 nhìn hắn.
“Đúng!” Hồ tổng trả lời vô cùng nhanh, lý do cũng rất đầy đủ, “Bởi vì tôi phải bảo vệ em!”
“Tôi thực sự không cần bảo vệ.” Lâm Bình Bình nhức đầu.
Hồ Vân Phi ấn ấn di động một lúc mở ra một tấm hình, “Nghĩ gì về cái này?”
“Cái gì?” Lâm Bình Bình nhìn sang, lập tức bị dọa sợ —— Hình ảnh rõ ràng là dưới lầu tiểu khu của mình, mà Mars đang trốn ở phía sau bụi cây!
Mấy cái thứ này quá đáng sợ rồi!!!
“Người này nếu không thất bại, cũng sẽ không tìm em.” Hồ Vân Phi xoa đầu cậu, “Trước kia hắn giả danh đi lừa tiền, kéo về rất nhiều kẻ thù, tiếp cận em chắc là vì tiền và có chỗ dung thân, không dễ dàng buông tha cho em đâu. Huống gì hắn dù có tiêu một vạn cũng phải mời mọi người đi ăn cơm, không ngờ còn chưa lấy vốn về đã bị em phát hiện, em cảm thấy hắn sẽ nghĩ sao?”
“Anh!” Lâm Bình Bình rất nhỏ, cậu đã bổ não xong hình ảnh mình bị Mars tạt axit!
“Đừng sợ.” Trong lòng Hồ tổng vô cùng tốt, “Tôi sẽ bảo vệ em.”
“Tôi có cần đến đồn công an báo án không?” Tiểu Bạch Liên cảm thấy nguy cơ nổi lên bốn phía.
“Giao cho tôi là được rồi.” Hồ Vân Phi nhân cơ hội ôm lấy cậu, “Hay là, em ở tạm nhà tôi đi?”
Ừ? Lâm Bình Bình vểnh tai cảnh giác.
“Loại người này chuyện gì cũng có thể làm được.” Hồ Vân Phi hôn nhẹ trán cậu, “Tên côn đồ ở thành Tây đã chỉ đích danh muốn có cánh tay của Mars, nếu bị những tên đó thấy em với hắn ta dây dưa không rõ, lỡ giận cá chém thớt sang em thì sao?”
Hư! Tiểu Bạch Liên cảm thấy cổ tay lạnh lẽo!
“Còn nữa nha, hắn từng cám dỗ một phú bà còn chưa thực hiện xong còn bị người ta vét mất một trăm vạn.” Hồ Vân Phi ôm chặt cậu. “Em xem, lỡ hắn đánh thuốc mê bán em vào lầu xanh, bị bắt tiếp khách trả nợ thay hắn thì sao?”
“Không!” Tiểu Bạch Liên thét chói tai!
“Vợ của Vương đổng đã tìm hắn, tuyên bố phải…” Hồ Vân Phi ghé vào tai cậu thì thầm, “Thiến hắn.”
Tiểu Bạch Liên lập tức khép chặt chân!
“Cho nên, đến nhà tôi đi.” Hồ Vân Phi nhìn cậu, “Ở nhà em, tôi không thể cam đoan hai mươi tư tiếng đồng hồ bảo vệ em được. Nhà tôi an toàn hơn nhiều, người nào không có sự cho phép thì không được vào.”
Lâm Bình Bình do dự.
“Nếu em ở nhà bạn, không chừng còn liên lụy người khác.” Hồ tổng phát hiện ý đồ của cậu, vì thế lập tức chặt đứt suy nghĩ!
Lâm Bình Bình sụp đổ nhìn hắn!!!
“Yên tâm đi.” Hồ Vân Phi xoa má cậu, “Trước đây chỉ là hồ đồ, nhưng giờ tôi thật lòng muốn theo đuổi em, cho nên sẽ không để ai bắt nạt em.”
Bị axit tưởng tượng dọa sợ, tiếp khách hoặc cắt JJ cũng đáng sợ! Cho nên Lâm Bình Bình cuối cùng cũng… đồng ý!
Vì thế buổi tối, Hồ tổng khốc suất cuồng bá duệ mở cửa xe Jeep đen, kéo Tiểu Bạch Liên lẫn hành lý về nhà, trong lòng vô cùng tốt!
Phòng ở rất xa hoa, nhưng lại trống rỗng! Không có giường!
“Xin lỗi, nhà tôi chỉ có một cái giường.” Hồ tổng bưng hai ly rượu vang, bình tĩnh giải thích.
“Gạt người! Là anh cố tình!” Tiểu Bạch Liên đứng trước cửa nước mắt đầy mặt, “Rõ ràng còn dấu vết giường!”
Đòe mòe, bác gái giúp việc không quét dọn sạch sẽ?
Hồ tổng nhìn trời, đúng vậy ông đây đúng là cố tình đó!
“Tôi ngủ ở sofa!” Lâm Bình Bình cảnh giác.
“Hoàn toàn làm bằng da nhập khẩu từ Italy, ngủ một đêm tám ngàn tám!” Hồ tổng ra giá.
……
“Anh đồ khốn nạn!” Tiểu Bạch Liên tức phát khóc.
“Chia cho em nửa cái giường, quyết định vậy đi!” Hồ tổng vô cùng khí phách đưa cho cậu một ly rượu vang, “Chúc mừng một chút, mừng chuyển nhà!”
Hu hu hu! Thổ phỉ gì đó, quả nhiên là đáng sợ nhất!!!