Vì Hồ tổng cấm dục hơi lâu, cho nên lần hôn môi này vô cùng vô cùng cuồng dã! Lâm Bình Bình chịu chà đạp khóc không ra nước mắt, không cần dùng sức như vậy chứ sắp đứt lưỡi rồi….
Hôn môi nóng bỏng từ môi chuyển sang hai má, vành tai, cổ, hõm vai, đương nhiên khi cúc áo thứ nhất bị cởi ra, Tiểu Bạch Liên rốt cuộc bắt đầu giãy dụa, hơn nữa còn định chạy trốn!
“Em dám!!” Hồ tổng tuy đang ốm yếu, nhưng vẫn khí phách đến rối tinh rối mù!
“Giờ là ban ngày.” Lâm Bình Bình khiếp đảm nhắc nhở hắn!
“Nên tối thì có thể?” Hồ tổng hỏi.
Tiểu Bạch Liên do dự một chút, sau đó liều mạng gật đầu —— Có thể kéo dài bao lâu tức là tự cứu được mình bấy lâu hu hu hu!
“Không được, tôi không chờ nổi.” Hồ Vân Phi vẫn đè trên người cậu, “Em có thể giả vờ giờ là ban đêm.”
“Giờ rõ ràng là giữa trưa, mặt trời đang trên cao!” Lâm Bình Bình khóc lóc, “Anh ban ngày ban mặt tuyên dâm!”
“Vậy thì sao?” Hồ Vân Phi tiếp tục hôn cổ cậu, “Bảo bối ngọt quá.”
“… Anh đồ dâm ma.” Lâm Bình Bình vừa khóc ròng vừa giận.
“Em cũng thích của tôi mà?” Hồ Vân Phi vừa cởi nút áo cậu, vừa ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
“Không có.” Lâm Bình Bình bị hắn chế trụ, căn bản không muốn giãy nữa, đối thủ quá mạnh, lực lượng địch ta gì đó đúng là chỉ có hai chữ ‘cách xa’ để miêu tả…
“Gạt người.” Hồ Vân Phi ném áo ngủ của cậu xuống đất, “Tối hôm qua em còn giúp tôi đắp chăn! Tôi đạp chăn ba lần em đều đắp lại.”
“Lát nữa tui phải đi chặt tay.” Lâm Bình Bình ỉu xìu, nhân tiện dựng thẳng ngón giữa trong lòng đòe mòe đường đường là tổng giám đốc thế mà lại giả vờ ngủ sao mà ngây thơ dữ zợ bởi vậy cái trò lúc mình giúp hắn đắp chăn xong đột nhiên chẳng hiểu sao mình bị ôm rồi hôn một cái nhất định cũng là giả vờ huhu!
“Em còn nấu cháo cho tôi, còn lên mạng tra thực đơn!” Hồ Vân Phi hưng trí bừng bừng, tiếp tục túm quần người ta!
“Không tra cho anh ăn linh tinh chết thì sao?” Hơi thở của Lâm Bình Bình mong manh dần. Đòe mòe thế mà nhìn lén cả lịch sử web máy tính người ta tên này đúng là biến thái mà…
“Em thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với tôi!” Hồ tổng rốt cuộc thành công níu được người, vui đến rạo rực ôm cậu.
“Anh nhầm rồi.” Đầu Lâm Bình Bình ong ong, hu hu hu đó rõ ràng là ánh mắt ai oán!
“Để báo đáp em, dứt khoát lấy thân báo đáp luôn!” Hồ tổng tà mị cười, lấy KY và ba con sói từ ngăn tủ ra.
“Nếu giờ tui liều mạng phản kháng, sẽ có hậu quả gì?” Lâm Bình Bình hỏi thiệt thê lương.
“Ba lần!” Hồ tổng mở nắp tuýp KY.
“Không phản kháng thì sao?” Lâm Bình Bình tùy ý để hắn nhấc chân mình lên.
“Vậy một lần!” Giọng điệu Hồ tổng rất hòa hoãn.
“Tui sợ đau.” Lâm Bình Bình co người lại.
“Anh nỡ lòng nào làm em đau chứ.” Hồ tổng cúi người hôn cậu, “Ngoan, anh sẽ khiến em thoải mái.”
“…”
Vì sao lại là tôi? Thực ra Lâm Bình Bình rất muốn hỏi.
“Anh yêu em.” Hồ Vân Phi lưu lại dấu hôn trên vai cậu.
Mũi Lâm Bình Bình xót xót, quay đầu vào tường.
Hồ Vân Phi hôn lên những giọt nước mắt của cậu, nhẹ nhàng mơn trớn thân thể, đáy mắt tràn ngập ôn nhu.
……
Tối nay, em zai đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn, tiếp đón anh zai vừa thân thương lại vừa dũng cảm của mình! Trong lúc Lưu Tiểu Niên vô số lần định giúp một tay, đều bị em zai lấy lý do ‘cậu là chị dâu tui sao lại để cậu nấu cơm chứ công việc nặng nhọc này để tui là được rồi’ linh tinh đuổi ra ngoài, Lưu Tiểu Niên nghe xong lại càng không thể không biết xấu hổ, vì thế cậu đứng trong phòng bếp không chịu đi, em zai đành phải nói ‘cậu đi chơi cờ nhảy với ba đi đừng để ổng vào bếp phá bởi vì sức phá hoại của ổng vô cùng kinh người đó!’!
“Sao mà thế được?” Lưu Tiểu Niên giật mình.
“Cậu thấy anh tui nấu cơm rồi đúng không?” Em zai cứ như đang tuyên truyền đảng, hạ giọng hỏi.
Lưu Tiểu Niên rùng mình một cái, nghiêm túc gật đầu.
“Sức phá hoại của ba, tuyệt đối trên cơ anh!” Nhớ lại năm đó, em zai nước mắt đầy mặt, “Phòng bếp này tui vừa thiết kế lắp đặt xong, đã bị ổng làm cháy một lần; vừa mới sửa được hai tháng, lại bị ổng tạt nguyên một tường dầu; vài ngày sau ổng đục thủng một lỗ ở bồn rửa bát!”
“…” Lưu Tiểu Niên hỗn độn trong gió.
“Hai đứa đang làm gì đó?” Ba ba ngồi đọc sách một mình thấy rất buồn, vì thế chắp tay sau đít đi vào bếp!
“A!” Em zai lập tức vô cùng khẩn trương, “Ba ba ba mau đi ra ngoài.”
“Yên tâm, ba ở Mỹ đã rèn luyện trù nghệ vô cùng tốt, ngay cả sữa của em zai con còn làm được!” Ba ba vô cùng kiêu ngạo.
Em zai và Lưu Tiểu Niên hắc tuyến tập thể, thứ đó chỉ cần đổ nước sôi vào nguấy là được mà!
“Nào nào, ba giúp hai đứa thái rau!” Ba ba vội vã muốn biểu diễn, xoay dao làm dao rơi loảng xoảng trên thớt!!
Em zai lập tức cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, khẩn cấp trốn sau lưng chị dâu mình!
“Chúng ta nên đi chơi cờ thì hơn!” Lưu Tiểu Niên lôi kéo ba ba ra ngoài.
“Thực ra bác làm món đầu cá hấp rất ngon.” Ba ba rất nghiêm túc.
“Oa, thiệt lợi hại!” Lưu Tiểu Niên giúp ông lên lầu.
……
Ba Cố rất bất mãn, rõ ràng là nói cho có lệ mà!
Trong phòng bếp vang lên tiếng chiên xào, em zai vừa thái hành vừa nghĩ, đòe mòe mừn thiệt đức hạnh na! Bác sĩ Lục đúng là có phúc! Sau khi anh zai tan tầm, nhìn thấy một bàn tràn ngập đồ ăn cảm thấy rất hạnh phúc, cho nên lần này phá lệ khen em zai một chút.
Thế mà được anh zai thưn êu khen na! Em zai vô cùng phấn khích, vì thế lôi một chai rượu từ trong ngăn tủ ra!
“Tui bị dị ứng rượu.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình làm mọi người mất hứng.
“Không sao, anh uống giúp em.” Cố Khải thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng hôn lên trán vợ.
Vì thế sau khi em zai xoay người lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên na sao chưa uống rượu chị dâu mình đã đỏ mặt đúng là không khoa học mà!
Sau khi vui vẻ ăn xong bữa cơm đoàn viên, Lưu Tiểu Niên vừa dọn bàn vừa hỏi Cố Hi, “Có muốn để bát lại cho cậu rửa không?”
“Tui yêu lá vàng rơi trong gió, bởi vì chúng là sứ giả của mùa thu!!!” Giọng em zai âm vang! Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng!
……
“Nó say?” Ba Ba nhíu mày khẽ hỏi.
“Ban nãy con quên để ý nó.” Anh zai đỡ trán, “Tốt rồi, chắc sẽ phá phách vài tiếng.”
“Lá vàng na, đang xoay vòng rơi xuống!” Vẻ mặt em zai nghiêm túc, kéo tay chị dâu nhà mình qua!
“Cậu… Có muốn đi nghỉ một chút không?” Lưu Tiểu Niên kinh hồn bạt vía.
“Đi, anh đưa em lên phòng.” Cố Khải ôm thằng em mình.
“Không!!!!!!!!!!!!” Em zai hét đến tê tâm phế liệt, tay anh zai run lên một cái, suýt làm người nhào lên bàn.
“Em với bác sĩ Lục thật lòng yêu nhau! Van anh đừng chia rẽ bọn em!” Em zai khản cả giọng!
“Không được, ba không cho phép hai đứa!” Ba ba cảm thấy đùa rất vui, vì thế hùa theo!
Em zai giật mình mở lớn miệng, hình như bị chuyện này làm chấn động!
Không sao chứ? Lưu Tiểu Niên lo lắng, đừng có dọa tự tử gì đó nha.
Sau đó mọi người nhìn thấy mờ mịt trong mắt em zai, rồi đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống…
Ông phắc! Anh zai đau lòng thằng em, căm phẫn nhìn ba mình, “Ba đừng phá đám nữa?”
Ba Cố cũng bị dọa, thực sự đau lòng đến vậy?!
Em zai cuộn mình trong ngực anh zai, giống như động vật nhỏ ô ô khóc.
“Tiểu Hi ngoan, ba nói bậy thôi.” Anh zai lừa cậu, “Không ai phản đối hai đứa cả, ngoan ngoan.”
“Tim như thắt lại! Đều do anh! Hoặc sau cuộc chia ly đêm nay, xin! Mãi! Nhớ! Nhau!” Em trai đột nhiên hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vẻ mặt vô cùng vô cùng kiên định. (cái đoạn nè ổng say ổng đọc thơ, dịch k nổi nên phải nhờ miêu tỷ:v)
… Mặt anh zai đầy hắc tuyến, nhét em zai vào sofa.
Ba Cố không nhịn nổi, cuối cùng chống bàn im lặng cười như điên! Lưu Tiểu Niên cũng dở khóc dở cười, uống say gì đó không cần thần kì như vầy đâu!
“Em thực sự rất yêu rất yêu bác sĩ Lục mà!” Em zai vẫn lôi kéo tay anh mình, tiếp tục giãi bày tâm hự!
“Anh biết anh biết, mau ngủ.” Anh zai an ủi cậu.
“Không ngủ được na! Trái tim em đang được lửa tình nung nóng!” Em zai lăn lộn trên sofa.
“Uống nước đá?” Anh zai hỏi.
“Em muốn gặp ảnh!!!!” Em zai đột nhiên ngồi xuống, nhảy xuống khỏi sofa liền xông lên lầu, kết quả bẹp một cái nằm vắt vẻo trên cầu thang!
“Không sao chứ?” Cố Khải hắc tuyến, đi qua nâng cậu dậy.
“Người yêu ơi!!!!!!!!” Em zai nhìn về phía cuối cầu thang khóc lớn, “Mau cứu em! Em sắp không thở nổi!”
……
Ba Cố nín cười đến sắp điên rồi, con zai nhỏ nhà mình thiệt là moe mà!
Lưu Tiểu Niên 囧囧, hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì.
“Dung ma ma, bà đừng lấy kim đâm tôi…” Em zai vô cùng thống khổ nhìn anh mình.
Anh zai nghiến răng nghiến lợi, “Ông muốn đâm chết mi!”
Lúc nơi này biến thành một mảng gà bay chó sủa, chuông cửa đột nhiên vang lên!
“Ai vậy?” Lưu Tiểu Niên nhìn vào màn hình nhỏ trên tường, “A, bác sĩ Lục!”
“Mau cho cậu ta vào đây!” Anh zai thấy đúng là cứu tinh đã đến!
Thực ra Lục Triển Phong đến tặng bánh rán hoa hòe, vì lần trước hắn nghe nói ba ba rất thích điểm tâm nhà này, vì thế hôm nay sau khi tan tầm cố ý đi mua. Nhưng ai ngờ vừa khéo găp em zai đang say mèm.
“Chồng!!!!!!!!!!!” Sau khi thấy Lục Triển Phong, quả nhiên em zai buông tha cho anh mình, nhào về phía người yêu!
Bác sĩ Lục hơi giật mình, theo bản năng đỡ cậu.
“Ba em nói không đồng ý cho chúng ta thành đôi, anh trai còn lấy kim đâm em.” Em zai nghẹn ngào khóc, “Anh đưa em đi trốn được không?”
“Uống rượu?” Lục Triển Phong bất đắc dĩ.
“Đêm nay có tuyết, có thể uống một ly không?” Em trai biểu hiện thực sự rất thất vọng
“Hơn nửa chai rượu mạnh, chắc sẽ điên hai tiếng.” Anh zai đưa cho Lục Triển Phong cốc nước.
Lục Triển Phong không thể uống, vì em zai đang đu trên cổ hắn!
Mười phút sau, em zai vẫn lẩm bẩm, hơn nữa còn giữ nguyên một tư thế!
Hai mươi phút sau, Lục Triển Phong cảm thấy có vẻ cậu đã ngủ rồi, vì thế cẩn thận định gỡ ra, ai ngờ em zai lập tức ôm chặt hơn! Lưu Tiểu Niên thử kéo tay Cố Hi, kết quả đổi lấy một tiếng khóc lóc, “Không ngờ cả cậu cũng bắt nạt tui!”
“Tui không có mà!” Lưu Tiểu Niên sợ đến mức lập tức ngồi thẳng, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối!
“Chồng à em yêu anh.” Em zai lẩm bẩm siết chặt tay.
“Anh cũng yêu em.” Bác sĩ Lục vỗ lưng cậu.
“Chồng à anh thiệt bự na…” Em zai đột nhiên vô cùng thẹn thùng.
Lục Triển Phong suýt bị sặc! Quyết đoán ôm cậu đứng lên, “Hay để cháu đưa Tiểu Hi về nhà?”
“Không tốt lắm đâu.” Vì vừa nghe thấy câu long trời lở đất em zai vừa nói, cho nên ba Cố hơi do dự.
“Không sao, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hi.” Giờ Lục Triển Phong cũng không dám để một mình cậu ở đây, có gì nói cho mình mình nghe thôi là được rồi…
“Vậy làm phiền cậu.” Cố Khải đồng ý.
Lục Triển Phong nói câu cảm ơn, không hề nấn ná một phút nào, trực tiếp dìu người ra cửa.
“Anh muốn dẫn em đi bỏ trốn sao?” Ngồi trên ghế phó lái, mắt em zai sáng ngời, cứ như là thấy cuộc đời thứ hai!
Lục Triển Phong giẫm chân ga, đưa cậu về nhà mình!
“Em muốn ăn kem sữa chua! Phải ăn mười ly!” Em zai lăn lộn đến mệt, ghé vào giường than thở.
“Ngoan, sáng mai ăn.” Lục Triển Phong cởi giày giúp cậu.
“Ô ô ô ô…” Em zai vừa khóc vừa kéo, nghẹn ngào nói, “Tình yêu na, đi rồi không quay về nữa!”
“Được rồi giờ anh đi mua.” Lục Triển Phong vừa bực vừa buồn cười, “Em ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Anh thiệt tốt!” Em zai nhanh chóng thẹn thùng che mặt.
Cửa hàng tiện lợi ngay trong tiểu khu, Lục Triển Phong thay giầy xuống lầu, năm phút sau có người gõ cửa, em zai hai mắt mờ mịt đứng lên mở cửa, sau đó thấy ông chồng thân yêu nhà mình.
“Sữa chua đâu?” Em zai vô cùng khí phách chặn cửa.
“… Cậu là ai?” Lục Triển Vũ ngạc nhiên chưa kịp bình tĩnh.
“Em là vợ xinh đẹp lại ôn nhu của anh đây!!” Em zai ngây thơ mở to hai mắt!
Lục Triển Vũ nhìn người rõ ràng say mèm trước mặt này, cảm thấy không biết nói gì.
“Vào đi!” Em zai nghiêng người tránh đường.
“Lục Triển Phong đâu?” Lục Triển Vũ do dự đứng ở cửa.
“…” Tiểu não em zai bị xoắn lại một cách thần kì! Bởi vì cậu cảm thấy bốn chữ này rất khó hiểu!
“Quên đi, hôm khác tôi quay lại.” Lục Triển Vũ xoay người xuống lầu.
“Không!!!” Nhìn thấy người yêu đi mất, ngay cả tim em zai cũng lập tức ngừng đập! Cậu liều lĩnh xông lên, nhảy lên lưng Lục Triển Vũ, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn, hơn nữa còn dùng cánh tay gắt gao ôm cổ người ta, “Anh! Không! Được! Đi!”
Phắc đúng là tai nạn chết người mà! Lục Triển Vũ hoảng sợ! Ra sức gỡ cậu ra!
Tiếc là em zai lúc này đang toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ từn êu, vì thế vô cùng khỏe, không chỉ ôm chặt không buông, còn bi thương đọc lời kịch, “Dưới ánh mặt trời vẫn còn một người có tình cảm với anh, em cũng thế! Anh chỉ cần bước đi như vậy, để lại mọi thứ sau lưng, cuộc sống này thật quá mịt mờ!”
“Cậu buông ra trước đã!” Lục Triển Vũ khóc không ra nước mắt.
“Em thực sự thực sự yêu anh mà!” Em zai ra sức cọ cổ hắn! Sau đó cười ngu.
“Đồ điên cậu…” Lục Triển Vũ sức cùng lực kiệt hữu khí vô lực, quần áo trên người bị cậu xé nát nhếch nhác không chịu nổi.
“Triển Vũ?” Lục Triển Phong xách sữa chua trở về, chưa ra khỏi thang máy đã bị hình ảnh trước mắt dọa cho hoảng sợ!
Em zai sau khi nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu, sau đó cũng bị dọa sợ! Cậu nhìn Lục Triển Phong, sau đó nhìn Lục Triển Vũ, sau đó nhắm mắt ra sức lắc đầu, lại mở mắt ra —— vẫn còn hai người!!!!!!!!!!!!
Đây nhất định không phải là thật! Em zai hít một hơi sâu, rớt khỏi người Lục Triển Vũ, trợn trắng mắt ngất luôn!!
“Này!” Lục Triển Phong vội vã tiếp được cậu.
Lục Triển Vũ sửa sang lại quần áo mình, hết hồn vuốt dấu răng trên cổ.
“Em vào phòng khách ngồi trước đi.” Lục Triển Phong ôm lấy Cố Hi, bế cậu vào phòng ngủ.
“Hôm khác nói sau.” Lục Triển Vũ bấm nút xuống thang máy.
Nghe tiếng cửa thang máy mở ra, Lục Triển Phong trong lòng sốt ruột nhưng không làm gì được, bởi vì Cố Hi đang gắt gao túm tay hắn!
“Anh biết thuật phân thân gì đó, thiệt đáng sợ na.” Em zai vẫn đang hỗn độn trong gió cảm khái!
“Ngoan, ngủ đi.” Lục Triển Phong thở dài, kéo em zai vào lòng.
Sao lại quấy rối như vậy chứ…
Trái ngược với tình hình hỏng bét của em zai, rõ ràng anh zai ấm áp hơn nhiều! Sau khi anh tắm xong, đã sớm chui vào ổ chăn ôm vợ yêu.
Lưu Tiểu Niên ghé vào lòng anh, im lặng ngẩn người.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Khải chạm chạm mũi cậu.
“Cả ngày hôm nay giống như nằm mơ vậy.” Lưu Tiểu Niên đặt cằm ở hõm vai anh.
“Giờ tỉnh chưa?” Cố Khải bật cười.
Lưu Tiểu Niên lắc đầu.
“Vậy nhắm mắt lại, tiếp tục mơ đi.” Cố Khải ôn nhu đặt cậu dưới thân, hôn lên xương quai xanh đáng yêu, sau đó nhẹ nhàng cởi áo ngủ của cậu.
Lưu Tiểu Niên ôm gối dâu tây ghé vào giường, cảm thụ động tác của người kia, da bắt đầu hồng lên.
“Thoải mái không?” Cố Khải ghé vào lỗ tai cậu khẽ hỏi.
“Ừm, muốn anh.” Âm thanh của Lưu Tiểu Niên run rẩy.
Khóe miệng Cố Khải giương lên, thẳng thắn thiệt đáng yêu mà… Đại khái cảm thấy chuyện hôm nay Cố Khải mở họp báo đúng là ngốc! Cho nên Lưu Tiểu Niên giờ mới vô cùng phối hợp, không những tùy ý anh đổi tư thế, còn chủ động chọt chọt cái kia của Cố tổng!
Đúng vậy, dùng ngón tay chọt! Còn chọt hai cái!
Cố Khải suýt cười văng ra, chịu đựng không gào thét thành tiếng!!! Đương nhiên chỉ gào thét trong lòng lòng, mặt ngoài vẫn phải tỏ ra ôn nhu anh tuấn, cười thiệt là dâm ma nắm tay nhỏ của vợ yêu, “Sờ gì vậy?”
“…” Lưu Tiểu Niên đỏ mặt.
Cố tổng bị vẻ mặt moe moe của vợ chọt trúng điểm ‘thú tính quá độ’! Vì thế trong nháy mắt, Lưu Tiểu Niên bị gặm ‘hym’ đến cuồng dã!
Dưới dây lược bỏ năm nghìn chữ, cảnh xuân vô tận trong phòng ngủ, vô cùng hài hòa…
Hai tiếng sau, Lưu Tiểu Niên tắm xong được Cố Khải bọc trong khăn tắm, đặt trên giường, sau đó xoay người giúp cậu tìm thuốc —— bởi vì ban nãy Cố tổng quá cuồng dã! Cho nên nơi đó của vợ yêu bị thương một chút…
Lưu Tiểu Niên rúc vào chăn, nhìn đường nét xinh đẹp và vài vết cào trên lưng Cố Khải… Mặt đỏ tai hồng che đầu!
“Bôi thuốc đã.” Cố Khải vỗ nhẹ kén chăn.
“Em tự làm.” Giọng Lưu Tiểu Niên rầu rĩ.
Với tư cách là một đạt tiêu chuẩn, sao lại để tiểu tự bôi thuốc chớ! Vì thế Cố Khải kiên định đào vợ từ trong chăn ra!
“Em em em em bao giờ sang Mỹ?” Không thoát được số phận bôi thuốc, Lưu Tiểu Niên đành phải ghé vào giường lắp bắp nói chuyện khác!
Tay Cố Khải khựng lại, đòe mòe thời khắc ấm áp thế này không cần nhắc đến đề tài tê tâm liệt phế như thế đâu!
“Mau nói đi.” Tuy rất luyến tiếc, nhưng rốt cuộc vẫn phải suy tính lâu dài, sau khi Cố Khải tinh tế bôi thuốc xong, ôn nhu giúp cậu mặc lại quần lót nhỏ!
Không muốn đi mà… Lưu Tiểu Niên bẹt bẹt miệng, im lặng cuộn tròn trong lòng anh.
“Chờ chuyện này chấm dứt, chúng ta kết hôn nhé.” Trong bóng đêm, giọng Cố Khải đặc biệt từ tính.
Mũi Lưu Tiểu Niên xót xót, ra sức gật đầu! Sau đó cậu cảm thấy, có một nụ hôn nhẹ đặt trên trán mình.
Không giống dây dưa lịch liệt như vừa rồi, chọt đúng điểm mềm mại trong lòng.
Thực sự rất hạnh phúc na… Lưu Tiểu Niên ôm thắt lưng anh, ngốc ngốc cười.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Lưu Tiểu Niên dậy sớm làm bữa sáng như mọi khi, Cố Khải cũng rời giường cùng cậu, lấy lý do vào bếp hỗ trợ, thực ra là chiếm tiện nghi!
“Bác trai tới rồi.” Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Cố tổng lập tức đeo vẻ mặt nghiêm túc, nhấc móng vuốt khỏi mông nhỏ của vợ yêu.
“Sớm.” Ba Cố mệt mỏi.
“Ngủ không ngon?” Cố Khải đưa cho ông ba nhà mình một cốc nước trái cây.
“Tối qua ba suy nghĩ một đêm, có phải Tiểu Hi bị bác sĩ Lục chiếm tiện nghi rồi không?” Mắt Ba Cố thâm xì, có thể thấy ông rất lo lắng!
Đòe mòe thằng con nhỏ nhà ba đã sớm khai trai rồi còn có thể chiếm tiện nghi cái gì nha! Anh zai điên cuồng oán thầm, sau đó rất ôn òa an ủi nói, “Không đâu ba, bác sĩ Lục là người đoan chính, hơn nữa ba cũng biết Tiểu Hi uống rượu say sẽ thế nào, không làm loạn lên mới lạ.”
“Ban nãy ba gọi cho nó, thế mà tắt máy!” Ba ba vẫn lo lắng như cũ!
“Hai đứa nó không cần dậy sớm, ngủ muộn một chút là bình thường mà.” Cố Khải an ủi ba mình, “Ba đừng lo lắng nữa.”
Sự thật chứng minh ba ba lo lắng quả nhiên không thừa, bởi vì lúc này đứa con nhỏ nhà ông đang nằm trên giường, được bác sĩ Lục thưn êu mát xa.
“Đầu còn đau không?” Lục Triển Phong vừa ấn huyệt Thái Dương cho cậu vừa hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.” Em zai xấu hổ nhìn hắn.
“Thẹn thùng cái gì?” Lục Triển Phong ngừng tay, lau tinh dầu trên tay.
Thực ra em zai nhớ lại mộng xuân ôm qua, nội dung vô cùng vô cùng chói lóa!! Nhưng không thể nói vậy, vì em zai là một tiểu tươi mát thuần khiết mà!!! Vì thế cậu bèn dâng hiến một giấc mơ khác của mình ra, “Em mơ thấy anh phân thân thành hai người!”
…….
“Phải không?” Lục Triển Phong tiếp tục lau tay.
“Vâng!” Em zai nhào vào lòng hắn khóc lóc kể lể, “Hơn nữa người giống anh kia vô cùng hung ác, còn gào thét bắt em cách xa hắn ra một chút.”
“Đó không phải là phân thân.” Lục Triển Phong vứt khăn ướt, “Là em trai anh, Lục Triển Vũ.”
A? Em zai cảm thấy mờ mịt, “Sao em lại mơ thấy anh ta?”
Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra? Lục Triển Phong vỗ mặt cậu một chút, “Tối hôm qua hiếm khi Triển Vũ đến tìm anh, lại bị em dọa sợ đi mất rồi.”
“Thiệt ạ?!” Em zai giật mình, “Em em em không có ấn tượng gì cả!”
“Không có ấn tượng cái này luôn?” Lục Triển Phong xắn tay áo, lộ ra cánh tay bị vẽ nhăng cuội.
Em zai trợn tròn mắt, “Cũng là em làm?”
“Em nghĩ sao?” Lục Triển Phong cắn răng, nửa đêm hôm qua hắn đang ngủ ngon, đột nghiên cái người đang an vị bên cạnh vùng dậy chọt chữ vào người mình, vừa khóc vừa gọi, không ngăn cản nổi! Cuối cùng phải đưa cho cái bút mới lừa được.
Em zai nghiêm túc nhìn nửa ngày, quyết đoán lắc đầu, “Nhất định không phải em làm không phải lỗi của em phong cách vẽ tranh của em không xấu xí như thế nhất định là do anh mộng du… A anh làm cái gì không được đột nhiên lột quần em… Ô ô ô ô thân ái à đừng đánh mông em em biết sai rồi….”
Nước mắt đầy mặt!!!!!!!