Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

chương 400

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Viên Vũ khóc không ngừng, trên mặt cũng không còn vẻ hòa nhã như lúc đầu.

“Tại sao tôi lại nuôi có thể nuôi lớn một đứa con‹gái lòng dạ nham hiểm như cô cơ chứ?”

Viên Vũ vỗ ngực đầy tức tưởi: “Vào cái ngày mà cô không có mặt ở đó, đứa con gái bé bỏng.

Nhã Tuyết của tôi bị người khác xâm hại, trên người mang đầy vết thương, vậy mà người làm chị như cô lại không biết gì sao?”

“Mẹ, chuyện của Nhã Tuyết có lẽ còn có uẩn khúc đẳng sau.”

“Phì!” Viên Vũ nhổ nước bọt vào người cô: “Tôi không tin! Lê Nhược Vũ, tôi cảnh cáo cô. Từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không nhận cô là con gái tôi, cô cũng không cần nhìn mặt tôi nữa. Chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã làm với em gái cô, tôi chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức!”

Trước thái độ hử vậy của Viên Vũ, Lê Nhược Vũ không thể cãi lại: “Con không hề muốn như vậy mà. Mẹ! Mẹ nghe con giải thích đã, em gái con tinh thần không được ổn định, nó..”

“Im miệng! Ý của cô làem gái cô tự nguyện để bốn thẳng đàn ông đó xâm hại nó sao?” Viên Vũ tức giận đến run người, bà hoàn toàn không tin lời giải thích này của Lê Nhược Vũ.

Ngay cả là một người có vấn đề về thần kinh cũng biết cái gì gọi là nhạy cảm.

Trầm cảm không hoàn toàn là bệnh tâm thần, nó còn có ý thức, biết phân biệt đúng sai, làm sao nó có thể từ bỏ một Lâm Minh ưu tú như vậy để chấp nhận làm chuyện đó với bốn người đàn ông trung niên lạ mặt cơ chứ?

“Nhược Vũ, nếu như cô đã không đồng ý chia sẻ Lâm Minh cho Nhã Tuyết thì sao không nói sớm cho tôi biết? Tại sao cô lại phải đợi đến sau khi nó đã đi tới đó rồi mới đổi xử với nó như vậy cơ chứ? Cô còn có lương tâm không?” Viên Vũ vô cùng đau lòng, bực tức nói với cô. Bà muốn làm gì đó để có thể trút được cơn giận này nhưng lại không thể làm gì.

Lê Nhã Tuyết là con gái của bà, nhưng mà Nhược Vũ cũng vậy.bg-ssp-{height:px}

Từ trước đến nay, bà vẫn luôn thật lòng coi cô là con gái ruột mà hết lòng yêu thương, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến lợi ích của Nhã Tuyết thì việc gì bà cũng có thể vì cô mà giành lấy.

Nhưng còn cô thì sao?

Cô lại hủy hoại cuộc đời đứa của con gái ruột của bà để báo đáp lại cho bà sao?

“Có phải cô cho rằng Nhã Tuyết đã từng có con với Lâm Minh, còn từng vì nó mà sảy thai, cô sợ rằng Lâm Minh sẽ vì áy náy mà nảy sinh tình cảm với Nhã Tuyết; làm lung lạy vị trí của cô trong lòng nó sao?

“Mẹ! Tại sao mẹ luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng như vậy chứ? Đứa bé không phải là con của Lâm Minh.”

Lê Nhược Vũ thật sự không biết phải làm thế nào. Kể từ khi Lê Nhã Tuyết phải sảy thai, không chỉ tinh thần của Nhã Tuyết trở nên bất ổn, mà đến mẹ cô cũng gần như là phát điên.

“Không phải của nó thì còn có thể là của ai được cơ chứ?”

“Chuyện này thì con không biết, nhưng con có thể chắc chắn, đứa con mà Nhã Tuyết từng mang trong bụng không phải là của Lâm Minh”

Viên Vũ giơ tay lên giáng cho Lê Nhược Vũ một cái tát, sau đó cầm cốc nước trên bàn ném mạnh vào người cô, “Lê Nhược Vũ, tôi thật sự hối hận vì đã nuôi nấng cô trở nên xấu xa như vậy, vì lợi ích của bản thân mình mà cô lại có thể nói em gái mình có con với người đàn ông khác ở bên ngoài sao?”

Lê Nhược Vũ đứng sững sờ tại chỗ. Chỉ cần Nhã Tuyết xảy ra chuyện thì cô có giải thích như thế nào cũng vô ích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio