Chương
Vốn dĩ cô là người không có lựa chọn đó, đến thân thể trong sạch và hôn nhân của bản thân cũng bị coi làm thẻ đánh cược và âm thần bị người ta trao đổi. May mắn thay, cô đã gặp được Lâm Minh, từ đó cô mới có thể đứng ở nơi cao nhất và ñhìn xuống đám đông bên dưới: Hạ Tư Duệ cười nói: “Nhược Vũ, lâu ngày không gặp, cậu càng ngày ngày càng đẹp đấy”
Lời nói này của Hạ Tư Duệ không phải là lời nịnh nọt giả dối, mà là lời nói thật từ sâu tận đáy lòng.
Tình yêu thật sự là thứ nuôi dưỡng con người.
Lê Nhược Vũ vốn dĩ là một người rất đẹp, nhưng gần đây, sau khi thật sự ở bên Lâm Minh, giơ tay nhấc chân đều có thêm vài phần quyến rũ ghẹo người và cả sự trong sáng của cô gái nhỏ.
Đây là thứ mà trước giờ Lê Nhược Vũ chưa từng có.
Cuộc sống của Lê Nhược Vũ vẫn luôn bị chèn ép và khống chế bởi nhà họ Lê, thậm chí là bởi vì chính cô ta nữa.
Hạ Tư thấy hiện-giờ rất tốt, Lê Nhược Vũ đã củng cố cuộc hôn nhân của cô, mà Hạ Tư Duệ cuối cùng cũng đã có được tình yêu của bản thân mình.
Lê Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cậu cũng đã chín chắn hơn nhiều rồi”
Hạ Tư Duệ nói: “Sắp có gia đình rồi, cũng nên như vậy rồi”
Lê Nhược Vũ hơi sững người: “Ý của cậu là cậu sắp kết hôn rồi sao?”
“Ừ”.Trong nụ cười của Hạ Tư Duệ mang theo sự ngại ngùng của con gái: “Đám cưới của tớ và anh trai là vào cuối tuần, tớ đến đưa thiệp cho cậu.
Hai người họ từng là bạn thân nhất, là bạn thân mà không có lời nào không nói ra được. Đám cưới của Hạ Tư Duệ, cô ta cảm thấy nên đích thân đưa thiệp cưới cho cô.
Hạ Tư Duệ mở túi của mình, lấy thiệp mời được thiết kế tỉ mỉ ra, đưa đến trước mặt Lê Nhược Vũ: “Này, tớ tự tay viết đấy, đẹp chứ hả?”
Hồi học cấp ba, Lê Nhược Vũ vẫn luôn khen chữ Hạ Tư Duệ viết đẹp, vững vàng, không giống với dáng vẻ bên ngoài tùy tiện cẩu thả của cô ta chút nào.bg-ssp-{height:px}
Nhưng Hạ Tư Duệ nào có nói cho Lê Nhược Vũ biết, thật ra đây mới là bản tính của cô ta.
Hạ Tư Duệ rất tự nhiên,nở nụ cười với cô: “Tớ đã đưa thiệp mới đến rồi đấy, cuối tuần này nhớ đến đúng giờ nhé.”
Lê Nhược Vũ ngạc nhiên: “Cuối tuần này? Gấp vậy”
Cô nhớ đám cưới mà Hạ Tư Duệ mơ ước là phải thật hoàn mỹ và trang trọng. Nếu như không phải đã sớm chuẩn bị từ lâu thì căn bản là không thể đạt được giống nïữ mong muốn của cô ấy.
“Đúng vậy. Tớ gấp lắm” Hạ Tư Duệ vẫn cười như cũ, gật đầu.
Cô vội vàng muốn kết hôn, muốn cùng với Hạ Đông Quân ổn định thật sự.
Lê Nhược Vũ biết Hạ Tư Duệ vẫn luôn cảm thấy đám cưới quan trọng thế nào, và cô ta mong đợi có một đám cưới ra sao, cô hơi nhíu mày, không nhịn được lên tiếng: “Nhưng đám cưới mà cậu vẫn luôn mơ ước không phải là ở trên đảo, sau đó…”
“Nhược Vũ” Hạ Tư Duệ cười, ngắt lời: “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi. Con người đều sẽ thay đổi”
“Hạ Tư Duệ, cậu thật sự nỡ đối xử với bản thân như vậy sao?” Hôn nhân là chốn trở về của cả đời người con gái, mà đám cưới chỉ là nơi nở rộ đẹp đẽ một lần trong đời của người con gái.
Nếu như không thể khiến bản thân hài lòng, vậy rốt cuộc đám cưới này là để ai vui?
Dường như Hạ Tư Duệ thật sự không để ý chút nào: “Nhược Vũ, cậu phải biết, phải chịu, có chịu mất đi, thì mới có đạt được.”