Chương 489 May là Lâm Minh không cởi quần áo của hai người ra, chỉ hơi xộc xệch một tí thôi chứ chẳng để lộ ra bộ phận nhạy cảm gì. Lê Nhược Vũ ra khỏi vòng tay anh và kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh ném trên đầu giường, lấy cũng không được mà không lấy cũng chẳng xong. Hoàng Ánh nhìn lướt qua vẻ thỏa mãn trên mặt Lâm Minh và hai má đỏ hồng của Lê Nhược Vũ rồi lại tức tối. Bà cảm thấy sai lầm lớn nhất suốt nửa đời người của mình chính là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai mình. Có lẽ ngày xưa bà không nên tự tiện để Lê Nhược Vũ gả vào nhà này. Ngày xưa bị sự mềm lòng và xúc động nhất thời, bà đã nghĩ räng Lê Nhược Vũ có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình. Nhưng bây giờ có lẽ bà đã sai rồi, hoàn toàn sai. Lâm Minh vẫn còn nằm trong phòng bệnh, Lê Nhược Vũ lại không thấu hiểu cảm thông cho điều đó mà chỉ chăm chăm vào chuyện vợ chồng với nhau. Hoàng Ánh thấy con trai mình thích cô gái này đến thế nên đành thôi. Thời gian trôi qua lâu như vậy, bà không. muốn cho Lê Nhược Vũ mang thai và đưa cả Dương Tuyết Nhi đến nhà bọn họ nhưng điều duy nhất bà không hề nói ra dù chỉ nửa lời đó là ép bọn họ ly hôn… Đến nay bà vẫn mở một mắt nhắm một mắt xem như không có gì, nhưng đứa con dâu chẳng giúp được gì rồi lại rước thêm phiền phức về nhà thế này… Không thể giữ lại được. Lâm Minh phản ứng nhanh hơn, anh vội kéo chăn đắp lên người Lê Nhược Vũ rồi duõi tay ra với lấy áo lót cho cô năm trong chăn mặc vào: Hoàng Ánh thấy con trai mình còn chưa lành vết thương đã cử động mạnh thế thì bắt đầu căng thẳng: “Ẩu tả! Vết thương của con còn chưa khép miệng lại con đã cử động mạnh như thế nhỡ nó nứt ra thì làm sao bây giờ? Con không thèm quan tâm tới thì cũng phải nghĩ cho mẹ sẽ đau lòng chứ!” Lê Nhược Vũ đanh mặt cố gắng mặc áo lót trong chăn rồi xuống giường. Lâm Minh giữ cô lại, đầu ngón tay lưu luyến xoa eo cô, kéo vạt áo bất cẩn bị đẩy vào lưng quần ra mới cho cô đi. Hoàng Ánh lạnh lùng nghiêm mặt: “Còn ra cái thể thống gì nữa không; vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đàng hoàng rồi hằng ra đây.” Da mặt Lê Nhược Vũ mỏng, hai má cô đỏ hồng Lâm Minh da mặt dày như thường thành nên không hề thấy ngượng khi bị phát hiện mà còn cười: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây thế? Sao không nhắn trước với con một tiếng.” Hoàng Ánh thở dài ngồi trên sô pha: “Con đang bận rộn quá nên không rảnh nghe điện thoại cơ mà, làm sao mẹ gọi điện báo cho con được” Bây giờ Lâm Minh mới nhớ ra lâu rồi mình không đụng vào điện thoại di động. Chuyện công ty đã có Hà Duy Hùng hỗ trợ quản lý rồi nên anh cũng không quan tâm lắm, dạo gần đây anh đang được sống những ngày như tiên. “Mẹ, con đã khỏe lên nhiều rồi, bác sĩ còn nói vài ngày nữa con có thể xuất viện đấy”