Chương 593 Mà anh lại chỉ qua loa một câu không thể tin được là qua chuyện, không có bất kỳ lời giải thích nghiêm túc nào cả “Anh sẽ để bệnh viện sắp xếp, nhanh chóng tiến hành phá thai, đứa bé càng lớn tháng thì nguy cơ của ca mổ càng cao, không thể trì hoãn được thêm nữa” Lâm Minh thậm chí còn sợ hãi, lỡ như trong lúc phá thai lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao. Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh mà tuyệt vọng: “Cũng được, mang thỏa thuận ly hôn đến đây, để anh sau khi ký đơn rồi sẽ không chống chế như lần trước nữa” “Nhược Vũ, em không thể ép buộc anh” Lâm Minh cảm thấy đau đớn xé lòng. “Còn anh vần luôn ép buộc em, em cũng nên vì mình đấu tranh vì điều gì đó chứ. Hoặc là để đứa bé được sinh ta, hoặc là chúng ta ly hôn, quyết định đều thuộc về anh” “Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, ngày mai anh lại đến thăm em, đứa nhỏ vẫn sẽ phải phá bỏ, chúng ta… cũng sẽ không ly hôn” Không muốn nghe thêm những lời nói tổn thương từ cô nữa, Lâm Minh cơ hồ là chạy trốn rời đi. Lê Nhược Vũ xốc chăn lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng hơi nhô ra của mình. Cô thấp giọng lí nhí: “Cục cưng à, mẹ yêu các con” Khi Lê Minh Nguyệt trở lại, Lâm Minh mới rời đi được một lúc. Lê Minh Nguyệt cười tủm tỉm, vô cùng hào hứng báo tin vui: “Nhược Vũ, Nhược Vũ! Kiểm tra tương thích thất bại rồi! Em không cần phẫu thuật để con mình cùng con quỷ nhỏ đáng ghét kia ghép tuỷ nữa” Lê Minh Nguyệt kích động nói xong, lại phát hiện Lê Nhược Vũ mặt không có biểu hiện gì, một chút kinh ngạc cũng không. Cô cười thầm: “Kiểm tra tương thích, quả nhiên thất bại rồi” Nếu tương thích thành công, bọn họ làm sao có thể dễ dàng nói ra hai chữ phá thai chứ. Kiểm tra tương thích thất bại chính là sẽ phá bỏ đứa nhỏ của cô, Lâm Niệm Sơ là con của anh, nhưng còn mạng sống con của cô không đáng được nhắc tới sao? “Nhược Vũ, biểu hiện của chị rất lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” “Lâm Minh muốn chị phá bỏ đứa bé.” Lê Nhược Vũ chậm rãi nói, kể cho Lê Minh Nguyệt nghe tất cả những gì Lâm Minh đã nói Lê Minh Nguyệt cản ngón tay, dường như tính toán điều gì đó, lúc sau mới ngẩng đầu, chắc chân nói: “Em cũng thuộc nhóm máu RH âm tính” Nơi thị trấn nhỏ lại không mấy được chú ý, bao nhiêu người đến tuổi gần đất xa trời cũng chẳng biết tới nhóm máu và cung hoàng đạo của mình. Lê Minh Nguyệt cũng phải lên đại học rồi mới biết mình thuộc nhóm máu gì. Lúc biết được máu mình thuộc nhóm Rh- hiếm gặp cô còn vui sướng không thôi, cứ nghĩ mình chỗ nào cũng †âm thường nhạt nhòa, nhưng lại mang trong mình dòng máu quý giá đến vậy. Có bạn học còn trêu cô rằng, nếu thiếu tiền có thể đi hiến máu, nhóm Rh- hiếm như vậy, chắc chắn sẽ đổi lại được không ít tiền. Khi ấy Lê Minh Nguyệt chỉ ngây ngô mà cười rằng, bán máu cũng chẳng. khác gì bán thân, sao cô có thể bằng lòng làm vậy. Không ngờ cũng đến ngày, máu của cô lại có phần hữu ích. “Em có thể hiến máu cho chị! Em sẽ cố gắng ăn uống để khỏe hơn, nếu như không đủ, em có thể hiến máu cho chị trước khi sinh, đến lúc chị sinh vẫn có thể lấy thêm lần nữa” Lê Minh Nguyệt nói với đôi mắt sáng ngời: “Nhược Vũ, em sẽ bảo vệ chị” Đôi mắt ấm áp của Lê Nhược Vũ bất chợt không kìm được mà muốn khóc: “Minh Nguyệt à”