Chương 597 Chuyện chuyển tiền, lần đó Lê Nhược Vũ đã nói đúng, nhưng anh ta lại không nghĩ nhiều Cho rằng cô ấy lỡ lời, hoặc chỉ là Lâm Thùy Ngọc không biết thân biết phận mà tung tin đồn nhảm, sao Lâm Minh lại không nghĩ tới cơ chứ, không ngờ chuyện này lại là sự thật. Những người phụ nữ từng có quan hệ với anh †a, anh †a hoặc là cho tiền hoặc là tặng quà hoặc chiếu cố sự nghiệp dưới vỏ bọc bổ khuyết. Nhưng, đều là lần duy nh: Đã là mối quan hệ một lần rồi cắt đứt, Nếu liên tục mỗi tháng chuyến tiền, ngược lại sẽ đem đến suy nghĩ ảo tưởng cho những cô gái đó rằng bản thân mình vần lưu luyến cô ấy, cách làm này chẳng phải tự tìm phiền phức hay sao. Điều này là không thể nào! Lâm Minh hỏi trợ lý Lưu, chuyên đã lâu, nên trợ lý Lưu cũng không nhớ rõ, nhưng xác nhận rằng không gửi tiền liên tục. Nhưng, trợ lý Lưu đã kiểm tra lại lịch sử chuyển tiền và nơi chuyến tiền, liệt kê ra từng đồng đã chuyển suốt mấy năm nay, vậy mà lịch sử chuyển tiền chỉ toàn là lịch sử chuyển tiền của nhà họ Lâm. Không tìm được bất cứ kẽ hở nào, như là giọt nước không lọt. Lâm Minh cầm lấy giấy tờ trợ lý Lưu cầm đến, ánh mắt anh ám đạm u ám. Đấng nam nhỉ đại trượng phu có thể ứng phó với nhiều tình huống Lâm Minh cho rắng thân là đàn ông, thì phải có thể đảm đương những chuyện lớn. Vì vậy, nên có đức tính biết co biết giãn, tuỳ cơ mà ứng biến. Vốn dĩ đã chuẩn bị phẫu thuật sinh mổ 2 ngày, vậy mà trực tiếp bị hủy bỏ, anh ta đem bản mặt đó quay về gặp Lê Nhược Vũ Anh ta suy nghĩ không biết nên mới lời như nào với Lê Nhược Vũ, nghĩ cả ngày cũng không nghĩ được gì, liền dứt khoát mặt dày ngồi cạnh cô ấy, còn thỉnh thoảng đưa tay xoa bụng cô ấy. Trước kia thường bị anh ấy liên tỉ ánh úp bất ngờ mấy lần, Lê Nhược Vũ đặt sách xuống, liếc anh ra: “Sao, lẽ nào tay anh đã hạ độc gì à, muốn nhân cơ hội xoa bụng làm sảy thai hay sao hả?” Lâm Minh nghẹt thở lo sợ, không có cách nào phản bác lại Dẫu sao lúc đầu cũng người có ý đồ phá thai cũng là anh ta, hiện tại người thất hứa cũng là anh ta sao? Nhịn một hồi, mới nghẹn ngào nói ra ba chữ: “Anh sai rồi” Lê Nhược Vũ không phản ứng gì, vén chăn lên trùm mình, anh cũng không thể đụng chạm vào bụng cô được. Lâm Minh không can tâm, không kìm được mà thò tay vào chăn, ôm lấy cô và xoa khẽ đứa bé. Lê Nhược Vũ lại không đế anh ta xoa, trở tay lấy sách đánh anh ta Lâm Minh giống như đang dỗ dành: “Em đừng giận, như vậy không tốt cho tai nhỉ, nếu em không để anh động vào, thì anh sẽ không động vào nữa” Cô ấy hờ hững nhìn anh ta: “Em không đồng ý Lâm Minh như có xương nghẹn lại trong cổ họng Anh ta chỉ là muốn ôm cô và đứa con của mình mà thôi. Anh ấy đã hối hận, nhưng cô ấy lại không hiểu: “Em biết Lê Minh Nguyệt đã nói chuyện với anh, tuy anh đã đổi ý, nhưng em vẫn muốn ly hôi Lâm Minh che miệng cô ấy, không để cô ấy tiếp tục nói: Em nói, nếu phá thai thì sẽ ly hôn, báy giờ chỉ cần giữ lại đứa bé là không cần ly hôn nữa” Cô ấy thản nhiên nhìn anh ta, ánh mắt vẫn lặng yên như cũ, giống như không có một gợn sóng nào. Cho dù anh ta có đưa ra quyết định gì, trong lòng cô ấy cũng không có một gợn sóng nào. Trái trong phòng bệnh rồng mùi thuốc khử trùng này đã sớm chết rồi.