Chương 609 Lâm Minh duỗi cánh tay dài, động tác tao nhã, cầm lấy túi văn kiện ở trên bàn. ‘Tháo sợi dây buộc ở bên ngoài túi ra, rồi lấy ra một xấp văn kiện ở bên trong. Nhìn ra được bác sĩ thực sự rất để tâm, đều cấn thận, tỉ mi giữ lại hết tất cả các bản đánh giá và phân tích trong suốt quá trình. Đương nhiên, tờ kết quả giám định không thể thiếu nhất cũng có ở đây. Lấy tờ giấy A4 mỏng đó ra, cầm lên để ở trước mắt nhìn Kết quả giám định ngay ngắn, rõ ràng được in ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, tỷ lệ tương đồng về gen, hai mươi sáu phần trăm. Không phải là cha con, nhưng lại là họ hàng. Kết quả giám định lần trước xảy ra vấn đề, nếu như mẹ thật sự không biết sự thật này, vậy thì chính là người xung quanh đã động tay động chân. Người khá nghỉ nhất đương nhiên là Lâm Thùy Ngọc và Dương Tuyết Nhi, nhưng mà nếu như không phải là hai người bọn họ thì sao? Lâm Minh nheo mắt lại Lê Nhược Vũ nhìn bức ảnh chụp bóng hình của Lâm Minh ở trên tạp chí, híp đôi mắt mỉm cười. Không ngờ rằng con người Tân San San chẳng ra làm sao nhưng bản lĩnh mồm mép lại rất được, cũng chỉ có mới mấy ngày mà đã làm cho sự việc được đồn thổi trở nên càng ngày càng ồn ào, náo nhiệt rồi. Lê Minh Nguyệt gọt cho cô một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ để ở trong đ ĩa đựng hoa quả đẩy đến trước mặt cô, tức giận giật lấy tờ tạp chí ở trong tay cô rồi ném sang một bên. “Lâm Minh đều đã đối xử với em như vậy rồi mà em còn ngồi ở đây cười” Những người đàn ông mang theo người phụ nữ khác đi ra bên ngoài vui sướng trong lúc vợ đang mang thai đều là không biết xấu hối Lê Nhược Vũ dùng nĩa xiên miếng táo đầu tiên nhét vào trong miệng Lê Minh Nguyệt để cho cô ấy nguôi giận. “Thực ra rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, Minh Nguyệt, chuyện này không phải là lỗi của anh ấy, mà là lỗi của em.” “Là lỗi của em?” Lê Minh Nguyệt nhíu mày, không thể hiểu được đây là loại suy luận hại não dì “Đúng vậy, là lỗi của em” Cô thản nhiên gật đầu. Cô biết người phụ nữ Tần San San này sẽ không có khả năng trông mong cô sống tốt, cho nên cô mới cố ý thuận theo lời nói của Tân San San mà nói tiếp. Tần San San sẽ loan tùy ý loan truyền lời nói của cô, không hề kiêng nể, cố ky mà thổi phồng, khuếch đại, thậm chí còn bóp méo, xuyên tạc ý nghĩ ban đầu của cô. Nhưng cô cũng không để ý, cô chỉ muốn làm cho hôn nhân của cô dần dần trở nên phai nhạt, đợi sau khi đứa bé được sinh ra, mới có thể thuận lợi bứt ra mà rời đi, cô sẽ không đặt mình vào trong trung tâm của dư luận, bị người ta chỉ trỏ, bị xem như là đề tài nói chuyện để người ta chế nhạo, pha trò cười. Một chuyện mà được bàn tán trong một thời gian dài thì nhiệt độ sẽ dần dân giảm xuống. Bây giờ, đưa những chuyện này lên mặt bàn trước thời hạn, một là vì để trải đường cho bản thân cô sau này, hai là để cho Lâm Minh biết được sự quyết tâm của cô. “Nhược Vũ, chị càng ngày càng không thể hiểu được em nữa rồi” Lê Minh Nguyệt vò đầu. “Minh Nguyệt, chị thật tốt” Từ đầu đến cuối, người vẫn luôn không có thay đổi chỉ có một mình Lê Minh Nguyệt. Lê Minh Nguyệt được khen thì cười ngốc nghếch, quăng hết những chuyện lung tung, rối loạn ra sau đầu Lâm Minh đổi dép lê đi vào, thì vừa vặn giảm lên cuốn tạp chí bị Lê Minh Nguyệt thuận tay ném đi. Anh cúi đầu liếc nhìn, lại xem như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi đến trước mặt Lê Nhược Vũ mới dừng lại “Khóa học dưỡng thai thế nào rồi?” Anh cổ Tình dò hỏi hỏi.