Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nhìn thấy hai người đang ôm ấp nhau thật chặt từ đằng xa, cô vùi đầu vào trong lòng Hạ Đông Quân tự hồ không muốn rời xa.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cái bóng của hai người đồ thật dài trên đường không hề có khe hở, vẽ nên một bức tranh mập mờ mà duy mỹ.

Khóe môi Lâm Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, a, người đàn bà đó, căn bản không cần đến hắn.

Rốt cuộc chỉ có mình hắn tự mình đa tình thôi.

Đúng là không nên mềm lòng với người đàn bà này, nếu cô ta có thể vì lợi ích sàng vứt bỏ tình yêu đề leo lên giường hắn, sau đó lợi dụng điểm yếu để chèn ép buộc hắn kết hôn, thì tâm tư của cô ta đương nhiên không hề đơn thuần. Về nước đã lâu như vậy cũng không muốn gặp mặt hắn, thì ra là đã chuẩn bị đường lui, cùng người yêu cũ dự định cao chạy xa bay.

Chỉ suýt chút nữa, hắn đã bị màn biểu diễn ngây thơ đơn thuần của cô làm cho điên đảo thần hồn, rung động tâm can.

Đôi mắt đen thằm như đầm mực của Lâm Minh càng trở nên âm trầm đáng sợ, Lê Nhược Vũ, là cô đùa giỡn với tôi trước, bây giờ còn muốn thoát khỏi tôi đốt lại lửa lòng với tình cũ người cũ sao? Có nghĩ dễ dàng quá nhỉ!

Muốn ly hôn, được thôi, chi e cái giá đó cô trả không nổi.

Lê Nhược Vũ, tôi chờ đợi cô chủ động đến van xin tôi.

Sau khi Lê Nhược Vũ khóc trôi hết phân son trang điểm, tâm trạng mới dần dần ổn định lại.

Cô cần thận dè dặt rời khỏi lồng ngực của Hạ Đông Quân, biểu cảm cô cùng xấu hồ.

Ban đầu là bởi vì xảy ra chuyện nhục nhã kia, cô đành chia tay với Hạ Đông Quân mà không thề cho hắn một lời giải thích, vội vàng gả cho Lâm Minh. Ba năm khó khăn chật vật trôi qua, bây giờ cô đã có thể buông bỏ tất cả, nhưng không ngờ liên tiếp lại để cho Hạ Đông Quân nhìn thấy dáng vẻ trớ trêu của cô.

Hạ Đông Quân nhìn cô xấu hổ, nhịn không được bèn phì cười, đầu ngón tay chạm vào mặt cô, “Mèo con ngoan nào.”

Động tác quen thuộc của hắn tựa hồ đưa cô trở về những ngày cũ, Lê Nhược Vũ muốn cười mà không cười nổi.

Năm đó cô rất thích Hạ Đông Quân, bây giờ có lẽ vẫn còn thích, nhưng từ lâu đã không còn tình cảm nồng nhiệt như ngày xa nữa rồi.

Thời gian ba năm đã bào mòn rất nhiều thứ của cô, và càng nhiều gánh nặng trách nhiệm đè nặng trên vai cô. Có những trách nhiệm một khi đã gánh vác thì không thể nào dỡ bỏ được nữa, ví dụ như cuộc hôn nhân mơ hồ không rõ của cô.

Cô không thể nào đáp lại hành động yêu thương quan tâm của Hạ Đông Quân như trước được nữa.

Nhận ra cảm xúc của Lê Nhược Vũ nãy giờ vẫn luôn không tập trung, Hạ Đông Quân vẫn ân cần đưa cô trở về nơi ở của Hạ Tư Duệ.

Buổi dạ tiệc của nhà họ Diệp, Hạ Tư Duệ và Hạ Đông Quân cùng đến, bây giờ cũng vừa vặn về chung một xe.

Hạ Đông Quân đặt Lê Nhược Vũ vào ghế phụ, lại lấy thêm một chiếc chăn trong xe đắp lên người cô, Hạ Tư Duệ ngồi phía sau, suốt đoạn đường đi chỉ có thể nghịch điện thoại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio