Chương
Cho rằng Lê Nhược Vũ muốn tránh mặt mình, Hạ Đông Quân khổ sở cười.
Hạ Tư Duệ múc một muốn cháo cá, “Anh cũng giỏi ghê á, có ba người thôi à, mà coi anh mua đồ ăn sáng kìa, năm người ăn cũng chưa chắc hết!”
“Sợ cô ấy không thích, nên anh mua đủ thứ hết.” Hạ Đông Quân ngồi sang một bên, biểu cảm lãnh đạm.
“Anh à, hình như anh quên mất một chuyện thì phải.” Hạ Tư Duệ gặm muỗng, “Nhược Vũ lấy chồng rồi, hơn nữa còn lấy chồng những ba năm rồi.”
“Người đàn ông đó đối xử không tốt với cô ấy.” Nhớ chuyện xảy ra hôm qua, Hạ Đông Quân bất giác nắm tay thành quyền.
“Nhưng mà, cho dù Lâm Minh có đối xử tệ bạc với cô ấy đi nữa, họ vẫn là vợ chồng hợp pháp, danh chính ngôn thuận.
Lâm Minh nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là người ta sẽ lời ra tiếng vào với cô ấy. Cuộc hôn nhân của Nhược Vũ vốn đã rất khó khăn rồi, chúng ta lại còn can dự vào đó, cô ấy đã khó lại càng khó hơn.”
Nắm tay đang siết chặt dần dần buông lỏng, Hạ Đông Quân chậm rãi thu hồi sức lực.
“Bốp “
Một cái tát như trời giáng, đanh gọn, sắc lạnh.
Lê Hải Thiên nặng nề giáng một cái tát vào mặt cô, Lê Nhược Vũ bị đánh đến xiểng niềng đầu óc.
Nếu không phải mẹ cô đau lòng đỡ cô đứng dậy, Lê Nhược Vũ căn bản đứng không vững, sẽ trực tiếp ngã xuống đất. Bà mẹ đau lòng ôm Lê Nhược Vũ, “Con gái ngốc của mẹ, con cứ nói chuyện đàng hoàng tử tế với ba con, đừng ngang bướng mạnh miệng cãi lại ông ấy, cứ ngoan ngoãn nghe lời, có gì từ từ nói.”
Lê Nhược Vũ lấy tay bụm chặt khóe môi, nặng nề gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn, cô có lúc nào ngang bướng mạnh miệng cãi lại ba cô?
Lê Hải Thiên còn chưa hết giận, còn muốn đánh tiếp, nhìn thấy vợ mình che chở con gái, liền lôi bà vợ ra, kéo đến bên người con gái nhỏ Lê Nhã Tuyết.
Lê Hải Thiên xỉa vào chóp mũi của cô mắng, “Lê Nhược Vũ, mày có đâm đầu vào chỗ chết cũng đừng kéo nhà họ Lê vào mày có biết không hả?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tự dưng ăn một cái tát từ trên trời rơi xuống, nhưng ngay cả bởi vì sao cô còn không biết rõ.
“Tao còn muốn hỏi mày là mày đang làm ra chuyện tốt gì?” Lê Hải Thiênnộ khí xung thiên, nặng nề đập tay thật mạnh lên mặt bàn trà nhỏ, chiếc bàn uống trà nhỏ rung rinh, ly tách trên bàn suýt nữa thì rơi xuống, “Mày rốt cuộc đã làm cái gì, hả, tại sao nhà họ Lâm muốn rút vốn chỉ trong một đêm, Lâm Minh còn nói đồng ý ly hôn với mày?!”
Không biết đã xảy ra cái gì, nhà họ Lâm rút vốn chỉ trong một đêm. Lê Hải Thiên sợ hãi đến nỗi cả đêm không ngủ, nghĩ đủ phương cách liên lạc vớinhà họ Lâm, nhưng phát hiện hai nhà mặc dù là thông gia, nhưng quan hệ không quá thân thiết, nếu như đối phương không muốn cho mình liên lạc được, mình căn bản không cách nào liên lạc được.
Lo lắng căng thẳng suốt một buổi tối, sáng sớm hôm nay Lâm Minh sai người truyền lời tới, nói là chiều theo Lê Nhược Vũ, nên hắn đồng ý ly hôn.
Đến lúc này Lê Hải Thiên coi như đã hoàn toàn hiều, vấn đề xảy ra là do con gái lớn của ông.
Ông thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu.