Chương 780 Lâm Minh đưa Hoàng Ánh đến vườn hoa dưới lầu bệnh ánh mặt trời rực rỡ, nhưng không có nhiều người. Từng đợt gió xuân thổi qua khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, thế nhưng trong lòng Hoàng Ánh lại chỉ thấy lạnh lẽo. Lâm Minh không hề khách sáo mà hỏi bà. “Sao mẹ lại biết Nhược Vũ đã về, còn biết cô ấy đang ở bệnh viện?” Lâm Minh vần giấu giếm chuyện Lê Nhược Vũ trở về, không nói cho nhà họ Lâm biết. Anh sợ Hoàng Ánh và những người khác sẽ cố ý quấy rầy cuộc sống của họ, nên thậm chí còn kêu trợ lý Lưu nói với những người trong công ty rắng anh đi công tác, tất cả những tài liệu cần xem sẽ có người đưa đến phòng bệnh. Tại sao Hoàng Ánh lại biết được? Hiện tại Lâm Minh chỉ nghĩ đến việc có được trái tim của Lê Nhược Vũ một lần nữa. Anh không cần gì cả, chỉ cần có ba đứa trẻ, có cô, chỉ cần sống một cuộc sống bình dị là anh đã thỏa mãn rồi “Mẹ không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn đến thăm Nhược Vũ mà thôi. Chuyện khi đó là mẹ có lỗi với các con” “Con hỏi là ai nói cho mẹ biết? Sao mẹ lại biết Nhược Vũ đang ở bệnh viện?” Lâm Minh híp mắt. Anh không muốn xung đột với mẹ mình, thế nhưng nếu lúc này có người muốn làm tổn thương Lê Nhược Vũ, anh nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá thật đắt! Hoàng Ánh bị sự tàn bạo trên người Lâm Minh dọa sợ, cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn rời khỏi bệnh viện, nói: “Là Ôn Hòa, mẹ hỏi thăm mới biết Lại là cô ta?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! “Được rồi, mẹ, con biết rồi, phong cảnh rất tốt, mẹ không cần tới quấy rầy cô ấy, khi nào có thời gian con sẽ đưa cô ấy trở về ba mẹ” Lâm Minh ra lệnh đuổi khách, anh từ trước đến nay luôn luôn hiếu thuận, ngay cả bây giờ cũng vậy. Nhưng gia đình họ Lâm mắc nợ Lê Nhược Vũ. Hoàng Ánh nhìn bộ dáng Lâm Minh đang đề phòng mình, bà không khỏi cảm thấy có chút mất mát, nhưng cũng gật đầu rời khỏi bệnh viện. Ôn Hòa … Lâm Minh cau mày, anh cho rằng mình đã tận tình tận nghĩa với cô ta rồi, cái gì cũng đều nói rõ ràng với anh hết rồi, không ngờ cô ta lại không biết điều như vậy? Lê Nhược Vũ ở phòng bệnh bên kia tự mình đứng dậy, chân cô không bị thương, vết thương ở những nơi khác gần như đã lành, nhưng mà Lâm Minh lo lắng nên vẫn để cô trong bệnh viện để quan sát thêm. “Tôi xuống lâu đưa điện thoại di động cho Lâm Minh” Băng gạc trên đầu Lê Nhược Vũ đã được tháo ra, nhưng mà đã hơn một trăm ngày nay không được giãn xương giãn cốt rồi, chỉ còn một tay vẫn còn đang bó thạch cao. Vệ sĩ ở cửa nhìn thấy thứ trên tay Lê Nhược Vũ, liền gật đầu, không có nghi ngờ cô. “Chủ tịch Lâm đã phân phó cho chúng tôi bảo vệ cô Lê, vậy nên chúng tôi sẽ đi cùng cô Lê” Lê Nhược Vũ biết bọn họ không thế không nghe theo lời phân phó của Lâm Minh, hơn nữa việc quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian. Vài người đi theo Lê Nhược Vũ cùng cô đi xuống lầu, Lê Nhược Vũ mím môi, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Mượn danh nghĩa đi vệ sinh rồi không dấu vết biến mất, vài tên vệ sĩ đứng đợi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn liền hoảng sợ. Nhanh chóng tìm kiếm trong bệnh viện. Nếu bọn họ để mất Lê Nhược Vũ, vậy họ không dám tưởng tượng được Lâm Minh hung thần ác sát này sẽ làm gì bọn họ! “Anh đi bên này! Tôi sẽ tìm ở bên kia! Mau liên hệ với bảo vệ của bệnh viện!” Vệ sĩ đứng đầu sắp xếp công việc, nhưng không để ý rắng Lâm Minh ở sau lưng càng ngày càng lại gần “Tìm cái gì? Các người không phải đang ở bên ngoài phòng bệnh canh chừng cô Lê sao, như thế nào lại chạy tới đây?” Lâm Minh nhìn mấy tên vệ sĩ hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ trở nên bất an.