Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

chương 925

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 925 “Thế thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi, tôi cho anh một khoản tiền, chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, còn anh? Tôi có thể đưa anh ra nước ngoài, chuyện sau đó thì anh phải dựa vào chính mình thôi.” “Cô nói thật chứ?” “Thật.” “Cô xấu xa!” Đến đây thì bản ghi âm ngừng lại, nhưng mà cũng đủ rồi, chỉ từ giọng điệu trong đoạn ghi âm đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dữ tợn của Phan Kiều Như rồi, huống chỉ giọng nói non nớt cuối cùng vang lên, không phải là Hạ Ly thì còn là ai được chứ? Lâm Minh nhìn Phan Kiều Như với ánh mắt thâm trầm, sâu trong đôi mắt ấy nổi lên một trận cưồng phong bão táp, dáng vẻ tàn nhẫn khiến tất cả mọi người cảm thấy hơi hoảng sợ. Lâm Minh bước lên phía trước, kéo Lê Nhược Vũ đang đứng trước mặt Phan Kiều Như ra, hai vệ sĩ buông lỏng tay, Lâm Minh nhướng mày, tát Phan Kiều Như một cái thật mạnh, Phan Kiều Như bị anh đánh ngã dúi xuống đất, đau đến mức không nói được, trên gương mặt trắng nõn sưng phù lên, biểu cảm không thể tin nổi Giọng nói trâm thấp của Lâm Minh khiến người ta sợ hãi: “Tôi không thích đánh phụ nữ, cô thực sự quên mất lời tôi nói rồi” “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, Hạ Ly đang ở đâu, nếu như con bé có chuyện gì, thì cô?” Lâm Minh cười khẩy: “Cho dù là nhà họ Phan thì cũng không giúp cô được” Thân thể của Phan Kiều Như không kìm được run lẩy bẩy, không lo được nhiều chuyện như vậy, vụt dậy lảo đảo chạy về phía cửa, dáng vẻ đó cực kỳ chật vật Không cần Lâm Minh mở miệng, mấy người vệ sĩ kia đã xách Phan Kiều Như như xách một con gà quay trở lại Phan Kiều Như lắc đầu mãnh liệt, không tỏ ra oan ức nữa, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, cô ta vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ nể mặt nhà họ Phan mà tha cho cô ta, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu, cô ta quá ngây thơ rồi: “Em giao Hạ Ly cho một người mà em không quen, nên em không biết Hạ Ly đã bị cô ta bán đi đâu rồi!” “Bán!” Lê Nhược Vũ ngạc nhiên thốt lên. “E là kẻ buôn người” Lý Thành mấp máy môi Nói. “E rằng đó là kẻ buôn người” Phan Kiều Như gật đầu, nhìn Lâm Quần, bây giờ cô ta cũng hi vọng có thể tìm được Hạ Ly, nếu không chính cô ta cũng không thể tưởng tượng được Lâm Minh sẽ xử cô thế nào. Lâm Minh híp mắt lại, nhìn Phan Kiều Như, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đó ở đâu? Dẫn Tôi tới tìm cô ta” Phan Kiều Như luống cuống gật đầu: “Vâng, bây giờ em dẫn mọi người tới đó” “Cô tốt nhất đừng giở trò gian dối gì nữa” Phan Kiều Như nghe vậy thì sắc mặt vốn trắng bệch lại khó coi hơn chút nữa, nhưng mà cô †a cũng chỉ có thể gật đầu. Lê Nhược Vũ nắm tay thật chặt, từ khi sinh ra, Hạ Ly chưa từng phải chịu bất cứ tổn thương nào, nếu như lần này con bé mà xảy ra chuyện gì, chẳng cần Lâm Minh, bản thân cô tuyệt đối không tha cho Phan Kiều Như. Lý Thành khoát tay, uể oải đi theo sau Lâm Minh, Lâm Minh cũng không nói gì, dù thế nào thì hôm nay Lý Thành đã giúp anh, bây giờ anh chỉ muốn đi tìm Hạ Ly mà thôi. “Ầm!” Cửa căn phòng tầng trệt trực tiếp bị đá văng, người phụ nữ trong phòng luống cuống quay mặt lại nhìn, đang đắc ý đếm cục tiền trong tay, đột nhiên thấy một nhóm người đàn ông cao to cường tráng đứng đấy, giật thót lên một cá bỗng nhiên nói chuyện cũng lắp ba lắp bã người, các người là ai? Đừng tới đây, còn bước tới tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio