Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

chương 969

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 969 “Biết là thế, vậy em còn suy nghĩ lung tung cái gì.” Lâm Minh nhẹ nhàng xoa đầu Lê Nhược Vũ, anh cố ý trêu ghẹo cô, anh biết chắc chẩn bây giờ cô rất hồi hộp, Lâm Minh mỉm cười, anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô. Không sai, bây giờ cô không còn phải là người cô độc, bây giờ cô là một người đã có chồng và ba đứa con đáng yêu, kể cả bố mẹ ruột của cô không cần cô thì cô vẫn có Lâm Minh ở bên cạnh mình. Sau khi Lê Nhược Vũ suy nghĩ thông suốt thì cô cầm bàn tay của Lâm Minh, bàn với anh khi nào đi sang Pháp, nên căm theo quần áo gì, trên mặt cô lo lẳng vội vàng, Lâm Minh nhìn thấy cảnh này thì bật cười Chỉ cần có thể làm cho người đàn bà này vui vẻ thì muốn anh làm gì cũng được, huống chỉ là một chuyến du lịch nhỏ bé này. Nhưng mà chắc ba đứa bé trong nhà phải nhờ Hà Duy Hùng chăm sóc một lần nữa, dù sao Lâm Minh không còn phòng bị Hoàng Ánh như ngày trước. Nhưng một lần bị rằn cản, thì mười năm sau cô cũng không dám tin tưởng, cô sợ mấy đứa nhỏ đến nhà cũ nhà họ Lâm sẽ bị bắt nạt. Tình cảm giữa con người với nhau chính là như vậy, tuy cô, Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt không phải là người thân nhưng bọn họ lại thân thiết và tin tưởng nhau hơn cả người thân. Lâm Minh nhìn Lê Nhược Vũ bận rộn như vậy, thì anh lại kéo cô vào ngực ôm một lần nữa, vết thương trên tay anh đã tháo vải và khỏi hẳn rồi. Mấy lần trước tay không được đụng vào nước, là Lê Nhược Vũ vẫn luôn tắm rửa mặc quần áo giúp anh, chuyện này làm cho trái tim anh cảm thấy ngứa ngáy, bây giờ tay của anh đã khỏi hẳn, nên làm sao anh có thể bỏ qua “Món ngon” này trước mặt mình? “Anh làm gì vậy?” Đột nhiên Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh kéo vào ngực, cô còn chưa kịp cho mấy bộ quần áo đang cầm trên tay vào vali, trên mặt cô tràn đầy sự sững sờ. Lâm Minh nhíu mày, anh nhìn về phái Lê Nhược Vũ rồi cười khểnh: “Làm em” Lê Nhược Vũ ngẩn người, chợt nhận ra nghĩ câu anh nói, khuôn mặt của cô đỏ ửng, Lâm Minh ngoan ngoãn lâu như vậy, bây giờ anh định làm gì vậy? Lâm Minh trực tiếp đấy Lê Nhược Vũ xuống, kéo quần áo của Lê Nhược Vũ ra ròi anh cắn vào xương quai xanh của cô. Trong suy nghĩ của Lê Nhược Vũ vẫn còn dừng lại ở mấy ngày trước, cô vội vàng ngăn cản Lâm Minh: “Không được!” “Tại sao?” Lâm Minh nhướng mày nhìn Lê Nhược Vũ, anh hơi kinh ngạc vì bị cô từ chối. “Tay của anh…” “Tay của anh đã tháo vải, em xem đi, tay anh khôi phục tốt rồi này?” Lâm Minh giơ tay mình đến trước mặt Lê Nhược Vũ, để cho cô yên tâm, bây giờ Lê Nhược Vũ mới ngoan ngoãn buông tay xuống, Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, cô rất thẹn thùng và e lệ. Lâm Minh lại cảm thấy khó chịu, anh hung hãn nói: “Em mở hai mắt ra.” Lê Nhược Vũ vừa nghe thấy anh nói thì mở hai mắt ra thì Lâm Minh đang hôn lên môi cô, khuôn mặt của anh phóng to trong mắt cô, trong mắt hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi. Không khí ngọt ngào rần dân lên men, tay của Lâm Minh đã khỏi, mà Lê Nhạt Linh lại có vẻ mặt này, trong nháy mắt Lâm Minh biến thành cầm thú ăn sạch cô không chừa miếng sương nào. “Khi nào chúng ta đến nước Pháp?” Lê Nhược Vũ vùi mặt vào trong ngực Lâm Minh hỏi, mi mắt của cô cũng không muốn mở ra, rõ ràng bây giờ cô rất mệt mỏi nhưng cô vẫn nhớ chuyện này. Lâm Minh bóp và nghịch tai của cô, khóe miệng của anh hơi nhếch lên nói: “Em gấp cái gì, nếu em thật sự lo lắng thì ngày mai chúng ta đi luôn” “Vâng” Lê Nhược Vũ nắm tay Lâm Minh, rất nhanh cô đã ngủ say.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio