Phương Hân kiệt sức nằm trên giường, hồi tưởng lại thời gian là tiếng trước.
Cô thực sự không còn cách nào khác nữa rồi, ngoài việc bán thân để cứu bố mình.
Cô biết bản thân mình rất hèn mọn, cô biết việc làm này của mình thật nhục nhã.
Nhưng vì an nguy của bố mình, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Trước khi tới đây, cô đã được bịt mắt lại bằng dải lụa màu đen.
Tâm trạng cô hỗn loạn vô cùng, bởi cô biết rõ, một lát nữa cô sẽ không còn là chính bản thân mình nữa.
Chỉ là cô không ngờ, người đàn ông bạc tỉ đó lại đột nhiên đổi ý.
Giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên, lộ rõ vẻ cuồng ngạo, cùng với sự khinh miệt đến tận cùng:
- Sinh con cho tôi, cô sẽ được triệu.
Có trời mới biết, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp này, trái tim nhỏ bé của cô suýt chút nữa thì rơi xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp được che đi quá nửa bởi tấm lụa bịt mắt, nhưng vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc trong lòng.
Gì chứ? Anh ta đổi ý rồi sao?
Rõ ràng lúc đầu, giao dịch của hai người chỉ là...giao dịch thể xác thôi mà.
Nhưng tới nước này rồi, cô còn lựa chọn khác nữa sao? Cô còn có thể kì kèo mặc cả nữa ư? Bản thân cô biết rõ, vào giây phút cô bước vào căn phòng âm u lạnh lẽo này, cô đã không còn là chính mình nữa rồi.
Hai tay trắng ngần của cô run run, vô thức nắm bấu chặt lấy nhau.
Người đàn ông đó vẫn ngồi tao nhã uống rượu vang, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Trên khuôn mặt anh tuấn đó, dường như không hề gấp gáp một chút nào.
Ngược lại khi thấy dáng vẻ hoảng sợ như con nai vàng ngơ ngác của cô, anh lại thấy buồn cười.
- Sao? Không muốn à?
Thong thả lắc lắc ly rượu vang trên tay, Phong Duật Thần giơ lên uống cạn.
Ánh mắt nóng rực vẫn nhìn cô chăm chút, như thể muốn thiêu sống cô bất cứ lúc nào.
Mặc dù được bịt mắt lại, nhưng giác quan thứ của phụ nữ mách bảo cô rằng, người đàn ông trước mắt vẫn đang nhìn cô không hề chớp mắt.
Nghe anh ta nói vậy, cô vội vã lắc đầu:
- Không...không phải như vậy...!
- Vậy là đồng ý rồi?
Anh liền đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Cô có thể càm nhận được điều đó, trái tim hoảng loạn đập nhanh tới nỗi như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác này, thật áp lực vô cùng.
Vào lúc cô định lùi lại thì đột nhiên cả cơ thể nhỏ nhắn bị nhấc bổng lên, cô rơi vào vòng tay xa lạ nhưng đầy ấm áp kia.
Mùi hương nam tính trên người anh tỏa ra khiến cô có chút dễ chịu hơn.
Nhưng có vẻ như cô vẫn không cam lòng, vô thức cắn môi dưới của mình như một thói quen hàng ngày.
Phong Duật Thần lập tức nhíu mày tỏ ra không vui, anh đẩy nhanh tốc độ hướng về phía giường, đặt cô xuống chiếc giường lớn êm ái.
Anh đưa tay lên chạm vào vành môi cô, ép cô phải nhả nó ra.
Bên môi khẽ cất lên một câu ám muội:
- Tôi rất không thích phụ nữ có thói quen này.
Nói rồi anh ta liền cúi xuống độc chiếm bờ môi anh đào đỏ mọng của cô, cảm giác đột ngột này khiến cho cơ thể nhỏ của cô khẽ run rẩy, đầu óc hỗn loạn giống như tương lai mịt mù phía trước của cô.
Cô loạn xạ không biết nên đáp trả lại như thế nào, vì đây là nụ hôn đầu của cô mà.
Phong Duật Thần dường như thích sự ngây dại của cô, liền tách hàm răng của cô ra, luồn lưỡi mình vào bên trong, khẽ mút mát, trêu chọc từng chút một.
Hô hấp của cô dần không ổn định khi đột ngột bị xâm nhập.
Cô gấp rút thở dốc, hai tay mềm mại loạn xạ vòng qua cổ anh.
Lưu luyến rời khỏi bờ môi cô, anh ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm đang ửng hồng của người phụ nữ nằm dưới thân mình.
Cơ thể mềm mại như nước của thiếu nữ mới lớn như cô thật sự khiến cái cảm giác ham muốn trong anh trỗi dậy.
Anh lập tức đưa tay vào bên trong váy ngắn của cô, thuần thục kéo quần lót bé nhỏ xinh xinh ra.
Sự đụng chạm thân mật này khiến cho cả cơ thể cô nóng lên, run rẩy.
Cô ngửa cổ lên, liên tục thở dốc.
Người đàn ông trên người cô cũng đã nhanh chóng cởi bỏ khóa quần của mình, anh một tay ôm chân cô, một tay vén chân váy của cô lên tận bụng rồi đột ngột đâm sâu vào.
Cô kinh hãi hét lên một tiếng, vừa thở gấp vừa lau mồ hôi trên trán.
Không ngờ cảm giác này lại đau đớn như vậy.
Anh bỗng nhiên ngừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên:
- Cô còn là xử nữ?
Cô nghe vậy, xấu hổ gật đầu thừa nhận.
Ngay lập tức bên tai cô vang lên tiếng cười hài hước.
Phong Duật Thần khẽ cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của cô, ám muội nói:
- Vậy sao không nói sớm?
Cử chỉ động tác của anh có vẻ như đã dịu dàng hơn ban đầu, anh khẽ hít một hơi thật sâu rồi từ từ di chuyển trong cô.
Mỗi đợt ra vào của người đàn ông này đều khiến cô như đang bay bổng trên mây, tâm trí sớm đã không còn được tỉnh táo nữa rồi.
Dường như tất cả mọi thứ đang trở nên điên loạn.
Khuôn miệng nhỏ của cô không thể nhịn được nữa, khẽ bật lên ngân nga những tiếng kích tình của cuộc hoan ái.
Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, cớ sao khi làm chuyện này, cô lại trở nên như vậy chứ?
Tiếng ngân nga của cô khiến cho người đàn ông trên cô càng hưng phấn hơn.
Anh ta mạnh mẽ ra vào trong cô, khiến cô đau đớn.
Cô ngoài việc cầu xin anh hãy nhẹ lại cũng không biết nên làm gì nữa.
Chờ cuộc hoan ái qua đi, cô mệt mỏi rũ rượi nằm trên giường.
Còn người đàn ông đó thì mặc quần áo xong liền rời khỏi.
Trước khi đi, anh ta còn nói:
- Từ giờ trở đi cô phải ở đây cho đến khi con của tôi được sinh ra.
Tiền phẫu thuật của bố cô, tôi sẽ lo chu toàn.
Phương Hân nằm trên giường, suy nghĩ lại mọi việc diễn ra rất nhanh chóng, nước mắt khẽ rơi.
Lúc này cô cũng quá mệt rồi, thiếp đi lúc nào không biết..