Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

chương 3: phát điên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor + beta : Lolisa

Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, âm thanh yên tĩnh, Bạch Sơ Hiểu và những người khác đang xem hợp đồng.

Hôm nay Hạng Thần Thăng mặc một bộ vest trông rất đứng đắn, thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá Bạch Sơ Hiểu nhưng cũng không dám lộ ra ánh mắt quá bỉ ổi. Anh đây là đang nhìn xem cô có đáng giá để công ty ký hợp đồng hay không, anh quang minh chính đại mà nhìn, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ khó trách anh họ thích Bạch Sơ Hiểu, lớn lên thật xinh đẹp, lại có khí chất, học thức cũng cao, phụ nữ như vậy xác thực rất hấp dẫn người khác.

Thịnh Thế giải trí đưa ra những điều kiện rất có lợi đối với cô, làm cô không khỏi hoài nghi phía trước có một cái bẫy thật lớn đang chờ cô nhảy xuống, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạng Thần Thăng đang nhìn cô.

“Khụ.” Hạng Thần Thăng ho nhẹ một tiếng, “Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp, tôi chỉ muốn nhìn xem Bạch tiểu thư có đáng giá hay không.”

Bạch Sơ Hiểu hơi hơi thả lỏng, đối phương đưa ra điều kiện tốt như vậy, còn nghĩ xem cô có đáng giá hay không, chắc là không phải muốn lừa gạt cô đi .

“Yên tâm, tôi không bắt cô làm trò quy tắc ngầm .” Hạng Thần Thăng bổ sung, dường như anh có thể nhìn thấy sự trào phúng trong đáy mắt của Bạch Sơ Hiểu, “Trong hợp đồng cũng có điều khoản này, công ty sẽ không để cho cô phải làm việc đó. Chúng tôi cho cô điều kiện tốt như vâỵ là vì cô xứng đáng có được.

Cô đã giành được giải Người mới xuất sắc nhất của Liên Hoan Phim truyền hình và điện ảnh quốc tế A, kỹ thuật diễn xuất đã được chứng thực, ngày sau nhất định có thể mang lại nhiều lợi ích cho công ty. Đây là chúng ta đôi bên cùng hợp tác để tạo ra những kết quả tốt đẹp nhất."

“Tôi hiểu, anh là thương nhân.” Bạch Sơ Hiểu cười khẽ, “ Len lỏi ra khỏi bầy cừu"

Len lỏi ra khỏi bầy cừu : 羊毛出在羊身上是一个汉语俗语 là một câu tục ngữ Trung Quốc, phát âm là: "yángmáochūzàiyángshēnshàng", là một ẩn dụ cho rằng người khác đã tự cho mình lợi ích, nhưng thực tế, lợi ích này đã được cộng vào cái giá phải trả của chính mình (baike.baidu.com)

“Không tệ” Hạng Thần Thăng gật đầu, “Chúng tôi sẵn sàng cho cô những thứ tốt nhất có thể, nhưng cô phải tạo ra được lợi nhuận cho công ty, nếu không……”

Hạng Thần Thăng còn chưa nói xong, Bạch Sơ Hiểu đã lật xem các điều khoản khác đằng sau hợp đồng. Nếu hành vi hoặc hình tượng của nghệ sĩ gây thiệt hại đến lợi ích của công ty, công ty có quyền chấm dứt quyền lợi và bỏ mặc nghệ sĩ. Sau khi nhìn thấy điều khoản này, Bạch Sơ Hiểu cũng không còn nghĩ đến lợi ích của các điều khoản trước nữa. Một khi cô làm tổn hại đến lợi ích của công ty và quan hệ công chúng thì sự nghiệp của cô chỉ có thể đi đến kết thúc.

Sau khi xem xong hợp đồng, Trương Lan gật đầu với Bạch Sơ Hiểu. Hợp đồng này còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô. Lợi ích công ty này đưa ra có thể so được với các minh tinh hạng nhất, hơn nữa hợp đồng cũng ghi rất rõ ràng, nếu mức độ nổi tiếng của Bạch Sơ Hiểu tăng lên còn có thể đề xuất thêm điều kiện với công ty nữa. Hợp đồng này còn rất nhân văn, xem ra họ thực sự rất coi trọng Bạch Sơ Hiểu.

Danh tiếng của Thịnh Thế giải trí trong ngành luôn luôn rất cao, bầu không khí cũng rất tốt, hợp đồng còn ghi rõ công ty có nghĩa vụ bảo vệ nghệ sĩ khỏi các quy tắc ngầm. Mỗi khi Trương Lan nghĩ tới một vấn đề, thì phát hiện hợp đồng đã ghi rõ, chứng tỏ khi soạn hợp đồng họ đã rất nghiêm túc và cẩn thận. Truyện chỉ đăng tại wattpad @Lolisa.

“ Như vậy đi.” Bạch Sơ Hiểu ký tên của mình lên trên hợp đồng, “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ !” Hạng Thần Thăng nhìn thấy Bạch Sơ Hểu với Trương Lan ký tên xong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh họ còn đang ở phòng bên cạnh chờ anh.

Đây là phòng họp được lắp kính ở tất cả các phía, chỉ cần kéo rèm che xuống là có thể nhìn thấy mọi thứ qua các khe hở. (vậy là anh nghe hết trơn rồi ○゚ε゚○)

Hạng Thần Thăng cố ý chọn căn phòng họp này, nói là muốn cho Bạch Sơ Hiểu cảm giác an toàn, tấm kính trong suốt cho thấy thấy tâm hồn rộng mở và tươi sáng của bọn họ . Tần Phong chưa từng nói đến chuyện tình cảm nên đã bị Hạng Thần Thăng lừa, nhưng anh lại không có kiên nhẫn ngồi chờ ở trên lầu, nên đã đến căn phòng kế bên bọn họ. Hạng Thần Thăng không cần nghĩ cũng biết Tần Phong muốn làm gì, nếu không làm sao anh lại chọn phòng họp như thế này .

Khi Bạch Sơ Hiểu bước ra khỏi phòng họp mới giật mình phát hiện rèm cửa chuyển động, lúc này mới biết là rèm cửa phòng bên cạnh chứ không phải của phòng này. Chớp mắt nhìn một chút rồi cùng Trương Lan rời khỏi phòng.

Sau khi thấy các cô đã đi khỏi, lúc này Hạng Thần Thăng mới đi đến căn phòng kế bên, anh họ anh không thể cẩn thận hơn một chút sao?

“Anh.” Hạng Thần Thăng vừa đi vào đã thấy Tần Phong ngồi nghiêm chỉnh ở đó, dường như người vừa mới nhìn lén không phải là anh , " Xem đi, đây là một phần bản hợp đồng, em vẫn chưa thay đổi lại.”

Tần Phong cũng là chủ tịch của công ty đồng thời cũng là sếp lớn công ty mẹ của Thịnh Thế giải trí, anh sẽ cho Bạch Sơ Hiểu những điều kiện tốt nhất, dù sao thì Bạch Sơ Hiểu cũng là bà chủ tương lai của công ty này.

Hạng Thần Thăng cho rằng Tần gia sẽ không phản đối chuyện Tần Phong ở bên Bạch Sơ Hiểu, anh họ nhiều năm như vậy đều lẻ loi một mình, thậm chí còn không tìm phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, Tần gia đối với vợ tương lai của anh chỉ có một yêu cầu, người đó nhất định phải là phụ nữ! Phụ nữ đã có chồng ly hôn rồi cũng không sao, không thể sinh con cũng không sao, miễn là phụ nữ đều được, không được thì đàn ông cũng tốt ( vậy là cả hai đều được =))

Suốt ngày chỉ biết đến công ty, đây là muốn kết hôn với máy tính chắc ?

Hạng Thần Thăng còn chưa dám nói cho người của Tần gia biết chuyện này, lỡ bọn họ hưng phấn quá độ mà chạy tới xem Bạch Sơ Hiểu, nếu làm dọa đến cô thì người xui xẻo nhất chính là anh.

Tần Phong lật xem hợp đồng, hài lòng gật đầu, giới giải trí là một chảo nhuộm lớn, nếu không ai bảo vệ, cô nhất định sẽ bị cuốn vào đó. Bạch Sơ Hểu ở nước ngoài cũng là trùng hợp gặp được người tốt nên mới có thể xuôi buồm thuận gió đi đến bây giờ, sau khi trở về Trung Quốc, nếu không có ai che chở thì cô cứ chờ trở thành miếng thịt mỡ béo bở trên bàn ăn của người khác đi.

Không, không phải thịt mỡ, trong đầu Phong hiện lên hình ảnh Bạch Sơ Hiểu mặc lễ phục lộ ra cánh tay trắng nõn với vóc dáng thon thả, cô phải là một khối ngọc tinh khiết mới đúng.

“Bạch Sơ Hiểu đã có người đại diện, bản thân Trương Lan đã từng mang theo không ít minh tinh hạng nhất. Quan hệ của bọn họ cũng rất tốt nên chị dâu không yêu cầu đổi người đại diện khác.” Khi Hạng Thần Thăng nói đến ‘ chị dâu ", anh nhìn thấy khóe miệng Tần Phong hơi nhếch lên, xem ra về sau anh phải đến lấy lòng Bạch Sơ Hiểu nhiều hơn mới được, bọn họ còn chưa có ở bên nhau mà anh họ đã si tình như vậy rồi , “Sắp xếp thêm vài người trợ lý, tài xế gì đó cho cô ấy đi.”

“Thôi, anh sẽ tự làm" Tần Phong nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, người của anh, đương nhiên anh phải tự chăm sóc thật tốt.

Hạng Thần Thăng sớm đã biết anh họ muốn đích thân sắp xếp, bởi vậy anh vẫn chưa có chọn người cho cô.

Lúc này, Bạch Sơ Hiểu đã lên xe đi về, vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi nói với tài xế “Cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước .”

“Em muốn đi đâu? " Trương Lan nghi hoặc hỏi “Không phải em nói về nhà ngủ bù sao? Cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi"

“Đến nơi rồi, em muốn đi tìm người.” Bạch Sơ Hiểu muốn đi tìm một người trong Tạ gia, người đó có quan hệ ruột thịt với khối thân thể này. Tạ gia là nhà làm ăn lớn, cô chỉ là một tiểu minh tinh, cô sợ không gặp được người, dù cô đi vào tiểu khu cũng không vào được trong nhà bọn họ. Cô đang băn khoăn không biết có nên đến công ty tìm hay không, bởi vì nhà họ Tạ có rất nhiều người, cô tìm mãi mới tìm ra được.

Bạch Sơ Hiểu muốn gửi cho họ vài sợi tóc để bọn họ xét nghiệm, nhưng cô sợ bọn họ sẽ trực tiếp ném đi. Giờ cô biết phải làm gì đây, cô cũng rất tuyệt vọng a.

Cô có thể nhân lúc thời gian ăn cơm trưa để gặp bọn họ, chắc không phải người nào cũng ở phòng họp, cũng không nhất thiết đều tới nhà hàng ăn cơm, nếu cô có vận khí tốt, nói không chừng còn có thể gặp được người. Không phải cô muốn gặp họ để có tài nguyên, cô chỉ là muốn gặp mặt nhìn bọn họ một lần mà thôi.

Trương Lan thấy tâm trạng Bạch Sơ Hiểu bỗng nhiên trùng xuống, nhẹ nhàng vỗ tay cô, “Muốn đi thì cứ đi.”

Tuy rằng cô không biết sự tình cụ thể, nhưng cô tin tưởng Bạch Sơ Hiểu không phải là người tùy tiện làm việc ngốc.

Bạch Sơ Hiểu đã đọc qua nguyên tác, cô biết người già nhà Tạ gia thích đến công viên tản bộ, nhưng cô lại không biết đó là công viên nào, phải tìm nó như thế nào. Hơn nữa người lớn tuổi thường chịu không nổi kích thích, đó cũng là lý do cô không trực tiếp đi tìm bọn họ.

Bên dưới tòa nhà của tập đoàn Tạ thị, Bạch Sơ Hiểu bỗng nhiên có chút sợ hãi, đi qua đi lại rồi lui về sau hai bước, cuối cùng quyết định đi vào, cùng lắm thì bị người khác cho rằng nữ mình tinh thích anh trai nào đó. Cũng không có gì ghê gớm, nếu như bị đưa tin, cô sẽ nói bởi vì tình yêu mà hướng về phía trước.

"Chuyện kia……” Bạch Sơ Hiểu đi đến trước quầy lễ tân, vốn dĩ cô muốn hỏi anh Tạ có rảnh hay không, công ty có đến mấy người họ Tạ, cứ tóm đại lấy một người là được. Không nghĩ tới còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Tạ Dật từ trong thang máy đi ra, Tạ Dật chính là anh trai cả của nguyên chủ. Cô không nghĩ ngợi gì, trực tiếp vọt tới trước mặt Tạ Dật.

“Ôi chao, lại là một cô gái xinh đẹp muốn tỏ tình với giám đốc Tạ" Cô gái ngồi ở quầy lễ tân cảm khái, cô lại chuẩn bị trở thành bia đỡ đạn đi, đáng tiếc cô gái kia có gương mặt thật xinh đẹp.

Bạch Sơ Hiểu bước tới chặn đường đi của Tạ Dật , nói thẳng, “ năm trước tôi bị người ta ôm nhầm, tôi muốn biết Tạ gia có phải người nhà của tôi hay không".

Phi, ý là nói bọn họ có phải người thân của cô hay không, Bạch Sơ Hiểu khẩn trương, nói xong những lời này cô cảm thấy gương mặt bắt đầu nóng lên, lần đầu tiên cảm thấy mình không biết xấu hổ như vậy. Cô không dám làm hành động quá mức, sợ quá lố bịch thì sẽ bị bọn họ gọi bảo vệ đem cô kéo ra ngoài.

Bạch Sơ Hiểu lại làm trò trước mặt Tạ Dật, cô giật vài sợi tóc nhét vào trong tay anh, còn kèm thêm xấp tiền mặt màu hồng, chưa cho anh cơ hội phản ứng, lại nói, “Dù sao các anh làm xét nghiệm ADN cũng không tốn bao nhiêu tiền".

Sau khi nói xong, Bạch Sơ Hiểu dứt khoát bỏ chạy, MD, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ngoài căng thẳng còn có chút ngại ngùng, cô không muốn nhớ lại hành động không biết xấu hổ như vậy lần nào nữa.

Tạ Dật nhìn tờ tiền mặt màu hồng trong tay, còn có sợi tóc trên đầu cô, có chút phát ngốc. Không phải nói ôm sai rồi muốn đi giám định sao? Sao lại chạy đi nhanh như vậy. Chạy còn chưa tính, mấu chốt là cô không có để lại phương thức liên hệ, anh cũng chưa kịp thấy rõ mặt của cô trông như thế nào.

Anh không hoài nghi cô gái kia có động cơ gì đó, bởi vì anh tận mắt nhìn thấy cô nhổ tóc từ trên đầu xuống đưa cho anh. Anh nghĩ nhất định là cô sợ anh hiểu lầm, hiểu lầm cô dùng tóc của người khác đưa cho anh, nên mới cố ý ngay trước mặt anh giật xuống. Tạ Dật nghĩ đến người em đã mất nhiều năm trước, dựa vào cách nói của cô, vậy em gái anh còn sống sao? Mắt Tạ Dật mắt lóe lóe, nắm chặt sợi tóc trong tay.

Nói không tổn thất gì thế nhưng lại đưa cho anh một xấp tiền mặt, Tạ Dật cười cười, cô đây là trực tiếp đưa ra phí xét nghiệm. Cô chạy đi quá nhanh, anh chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của cô, lại nghĩ đến đồ cô mặc hình như cũng không phải đặc đồ đặc biệt gì, chắc là đồ bình thường đi.

Bạch Sơ Hiểu nói xong chạy ra khỏi tòa nhà, trốn ở một góc không có ánh mặt trời chiếu vào, nhẹ vỗ ngực, trước đây cô cảm thấy việc này thực dễ dàng, nhưng khi thực hiện thì thật đúng là không dễ dàng gì. Lúc này Bạch Sơ Hiểu cũng đã hồi phục tinh thần, hình như cô đã quên nói cho anh ta biết phương thức liên hệ rồi. Làm sao bây giờ, cô không thể lại quay trở lại đó nha.

Ahhhh, cô thực sự muốn hét lên thật to, đưa tay ôm lấy đầu, đối với cô như vậy đã quá đủ. Lần này còn vô tình gặp được Tạ Dật, lần sau thì sao ? iQ của cô chạy đi đâu hết rồi!!! Nếu Tạ Dật vứt tóc đi mà không thèm làm giám định thì sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio