Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

chương 34: muốn vào giới giải trí (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor + beta : Lolisa

“Chỉ vì chuyện này thôi à ?” Hàn Diệp Thuyền đặt tập tài liệu trong tay xuống, anh không hiểu Hàn Uyển Nhi đang suy nghĩ cái gì nữa, vì một người đàn ông mà tranh đua như vậy, “Em thích trở thành minh tinh sao? Em có biết giới giải trí dơ bẩn cỡ nào hay không ? Cho dù em có là thiên kim của Hàn gia thì cũng không đại biểu cho việc em có thể hô mưa gọi gió ở trong giới giải trí hỗn loạn này đâu.”

“Em biết, em đều biết.” Hàn Uyển Nhi gật đầu, vội vàng nói, “Anh, em chỉ thừa dịp tuổi trẻ mà thử sức một lần, cho dù không nổi tiếng cũng không thành vấn đề, ít nhất em cũng từng được nếm trải qua. Về phần cha mẹ bên kia, em sẽ phục bọn họ. Em không muốn ngồi trong văn phòng ăn không ngồi rồi cả ngày và nhìn những người khác vội vàng đi tới nhưng em lại không thể làm được việc gì cả. Nếu chờ khi em thực sự trưởng thành thì phải mất bao lâu cơ chứ?”

Hàn Uyển Nhi hiểu rõ trình độ của mình, căn bản là hiện tại cô còn kém hơn cả những người nhân viên trong công ty nữa, ngay cả những sinh viên mới ra trường có thể không bằng cô lúc đầu, nhưng không lâu sau bọn họ cũng đã vượt xa cô rất nhiều rồi, và điều này đã làm cho lòng cô bị tổn thương không hề nhẹ chút nào. Nhưng cô vẫn không dám nói chuyện này với cha mẹ, cô sợ sẽ khiến bọn họ thương tâm, cô trời sinh đã không phải dành cho việc kinh doanh rồi, ngay cả việc ngồi trong văn phòng để giải quyết những tài liệu kia mà cô cũng không làm được, khả năng của cô cũng có hạn nữa.

“Quên đi, để anh giúp em nói.” Rốt cuộc là anh vẫn là đau lòng cho người em gái này, cho dù đối phương luôn nghĩ rằng anh không đủ tốt với cô, cho rằng anh còn nghĩ đến Bạch Sơ Hiểu. Bạch Sơ Hiểu làm em gái anh gần năm, nói không có tình cảm đều là giả, nhưng mà bọn họ đã nháo lớn đến như vậy rồi, tự nhiên là không thể gặp lại nhau được nữa, “Tỉnh gia bên kia, tốt nhất là em nên nói với bọn họ một tiếng, không phải là người hào môn không thích minh tinh, nhưng cũng không phải tất cả bọn đều thích minh tinh.”

“Được, được.” Khi nghe Hàn Diệp Thuyền nói sẽ giúp cô nói chuyện với người trong nhà, Hàn Uyển Nhi liền kích động, “Vậy thì em nên đến công ty nào ?”

“Thịnh Thế giải trí với Cửu Nguyên văn hóa, em đừng đi nữa, để anh giúp em nhìn xem.” Hàn Diệp Thuyền bất đắc dĩ, làm anh trai, dù sao cũng phải giúp em gái xử lý thật tốt, đỡ phải để cô bị người ta lừa gạt. Anh cũng không có trách móc gì Tỉnh Thân Vũ cả, bởi vì ngay từ đầu người mà đối phương thích không phải là Hàn Uyển Nhi, là bọn họ ép buộc anh cùng với Uyển Nhi ở bên nhau, làm cho Bạch Sơ Hiểu phải xuất ngoại.

Về những gì đã xảy ra hai năm trước, Hàn Diệp Thuyền đối với Bạch Sơ Hiểu lòng mang áy náy, anh không hy vọng Hàn Uyển Nhi lại đối đầu với cô ấy một lần nữa. Mặc dù Hàn gia đã nuôi dưỡng Bạch Sơ Hiểu nhiều năm trời, nhưng đối phương cũng không phải là người ở tầng dưới chót của đáy xã hội, mà cô là người của Tạ gia, bao năm qua Tạ gia cũng chịu thiệt hại không thua kém gì Hàn gia cả, Bạch Sơ Hiểu cũng không phải cố ý muốn chiếm vị trí của Hàn Uyển Nhi, cố tình mẹ nó không biết như thế nào mà bọn họ lại cho rằng người sai là Bạch Sơ Hiểu.

“Đều nghe anh.” Hàn Uyển Nhi cũng không muốn đến một công ty điện ảnh và truyền hình có liên quan đến Bạch Sơ Hiểu, cô sợ mình sẽ bị chèn ép. Cô không tin rằng Bạch Sơ Hiểu là một người tốt bụng, đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội để hành hạ cô.

Bạch Sơ Hiểu đang chuẩn bị ra sân bay thì hắt hơi một cái, thầm nghĩ hai ngày nay thời tiết thay đổi, chờ một lát phải lấy áo khoác đặt ở bên ngoài mới được, phòng khi đến nước ngoài thời tiết trở lạnh thì cô cũng có thể trực tiếp mặc áo khoác vào.

Lúc Bạch Sơ Hiểu đi ra ngoài thì Tần Phong đang dắt Husky đứng ở đằng xa, anh duỗi chân đạp vào Husky một cái, nhưng mà Husky vẫn bất động, không la hét thật to như đêm qua, cũng không có chạy như bay đến trước mặt Bạch Sơ Hiểu nữa, nó chỉ ngồi đó bất động ở một bên.

Nhìn thấy người trong lòng chuẩn bị lên xe, Tần Phong lại đá Husky một lần nữa, Husky ngẩng đầu nhìn chủ nhân một cái, yên lặng đứng lên, đi hai bước, lại ngồi xổm xuống dưới đất.

“Đồ vô dụng.” Tần Phong cúi đầu nhìn thoáng qua Husky, cắn răng, thời điểm muốn nó phát huy tác dụng thì nó lại không chiu phối hợp với anh.

Husky vừa mở miệng thì Tần Phong vui mừng khôn xiết, cho rằng nếu nó kêu thì Bạch Sơ Hiểu sẽ nhìn sang bên này, kết quả là Husky chỉ cho anh một cái ngáp. Thực tốt, hành vi này thật Husky. Tần Phong quyết định tối nay sẽ không cho nó ăn thịt xương nữa, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, còn ăn cái gì thịt xương đâu.

Có lẽ là do cảm nhận được thịt xương đang rời xa khỏi nó nên Husky xông ra ngoài, trực tiếp chạy thẳng đến phía trước của chiếc xe. Cũng may là tài xế chưa nổ máy, nếu không đã đụng phải con Husky rồi. Nó hướng tới xe kêu lên vài tiếng, chính là không cho đi.

Tần Phong khóe miệng hơi xả, buổi tối vẫn là cho nó thêm một cây thịt xương đi. Anh nhanh chóng đi đến bên kia, làm bộ muốn dắt Husky túm trở về, lúc này Husky lại rất phối hợp với anh, ngồi xổm bất động xuống dưới đất.

“Để em đi xuống nhìn xem.” Bạch Sơ Hiểu đang định xuống xe nhưng lại bị Tạ Thanh bắt lấy.

“Anh đi!” Tạ Thanh thấy Tần Phong, vừa xuống xe liền trào phúng nói, “Ồ, đây là muốn tiễn chúng ta hay sao ? Tiễn cũng được, nhưng tại sao anh có thể để một con chó ngồi xổm ở đó ?”

Người Tần Phong muốn gặp chính là Bạch Sơ Hiểu chứ không phải Tạ Thanh, quên đi, anh trực tiếp đi qua là được. Gõ nhẹ lên cửa kính xe, thấy cửa sổ đang dần hạ xuống, Tần Phong liền đem chiếc túi trong tay đưa cho Bạch Sơ Hiểu, “Đây là bánh bao nhỏ tôi vừa mới làm, cô hãy cầm theo để trên đường ăn cho đỡ đói.”

Vẻ mặt anh tuấn như thường, không nhìn ra chút nào sự căng thẳng trong lòng anh. Đây là lần đầu tiên Tần Phong theo đuổi một người, không biết phải làm như thế nào làm, chỉ là khi xuất hiện trước mặt người trong lòng, anh đều muốn tìm một lý do, chẳng hạn như tình cờ gặp gỡ khi chạy bộ vào buổi sáng, tình cờ gặp gỡ khi đang đi dạo.…… Đây có thể nói là một sự tình cờ gặp gỡ, còn lần này khi anh mang theo đồ vật đến đây, thì đã không thể coi đây là một sự tình cờ nữa rồi.

Sau khi Tần Phong đưa đồ cho Bạch Sơ Hiểu, anh liền hối hận vì vừa rồi đã không trực tiếp đi tới, trên tay anh vẫn còn cầm đồ vật. Mỗi lần gặp được Bạch Sơ Hiểu thì anh đều phạm phải một sai lầm, anh chỉ có thể nói rằng anh thực sự yêu cô và cô nhất định sẽ ở bên anh.

“Cảm ơn anh.” Bạch Sơ Hiểu mở ra nhìn một chút, tán dương, “Rất thơm.”

“Nếu cô thích, đến lúc đó tôi lại làm cho cô.” Tần Phong thấy Bạch Sơ Hiểu vừa lòng, nhẹ thở dài một hơi, chờ sau khi cô ăn xong thì sẽ biết anh không chỉ có làm đồ ăn làm ngon mà làm điểm tâm cũng ngon nữa, anh chính là loại người ưu tú như vậy đó.

Tạ Thanh rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, người này thậm chí còn trực tiếp vòng qua anh để đến chỗ của em gái anh nữa.

“Được rồi, lên xe đi.” Bà nội Tạ không nghĩ nhiều đến việc làm của Tần Phong cho lắm, một lần cũng không chứng minh được anh ta tốt như thế nào, có lẽ những đồ ăn này là mua về rồi đem đến diễn trước mặt bọn họ thôi. Tầng lớp xã hội thượng lưu có rất nhiều thứ xấu xa, việc mua đồ để tặng người khác cũng rất đơn giản, bấy lâu nay bà đã sớm không còn tin vào thứ này nữa rồi, cho bạn đồ vật chính là đối tốt với bạn a, giả, người ta chỉ cần tốn chút tiền, hơn nữa chút tiền ấy cũng không tính là gì đối với người ta.

“Bà nội.” Tạ Thanh vẫn luôn muốn đuổi Tần Phong đi, “Con lên xe trước.”

Sau khi nói xong, Tạ Thanh liền nhìn về phía Tần Phong, lớn tiếng nói “Tần thiếu, anh định để tôi ở lại đây ăn thịt chó của anh hay sao mà không nhanh dắt nó đi đi ? Chó như vậy có thể ăn được hay không ?”

Có thể là do thái độ thù địch của Tạ Thanh quá nặng nên Husky đã trực tiếp bỏ chạy.

Tần Phong bên này cũng không sai biệt lắm, liền đi sang một bên để tài xế có thể lái xe rời đi. Sau khi nhìn thấy xe rời đi rồi, anh mới quay đầu nhìn về phía bà nội Tạ, cung kính nói “Cháu chào bà.”

“Tôi đã già rồi.” Bà nội Tạ hừ nhẹ một tiếng, sau khi hừ xong, bà liền mang theo mẹ Tạ bọn họ trực tiếp trở về nhà.

Một mình Tần Phong một người đứng ở ngoài cửa, thở dài một tiếng, xem ra anh còn phải đi một đoạn đường thật dài. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là để Bạch Sơ Hiểu chấp nhận anh, còn những người khác cứ từ từ tới, nếu không anh mà đối đầu với bọn họ thì Bạch Sơ Hiểu sẽ cùng với người khác ở bên nhau.

Husky ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Phong, không kêu lên cũng không chạy lung tung.

Tần Phong kéo Husky rời đi, trở về lại cho nó thêm một cây thịt xương, tốt nhất là lần sau nó nên ngoan ngoãn hơn một chút, trên xe, Tạ Thanh cầm lấy chiếc túi mà Tần Phong đã đưa cho Bạch Sơ Hiểu ra, lấy một cái bánh bao rồi cắn một cái, ghét bỏ nói, “Quá mặn, cũng không biết anh ta mua ở đâu nữa”

“Là anh ấy làm.” Bạch Sơ Hiểu duỗi tay chuẩn bị lấy một cái bánh bao thì bị Tạ Thanh ngăn lại.

“Mặn như vậy, vẫn là đừng ăn, bằng không lát nữa em phải uống thật nhiều nước đó” Tạ Thanh không chịu thừa nhận món bánh bao này làm rất ngon, và bởi vì hương vị tốt nên anh không nỡ để Bạch Sơ Hiểu ăn, đỡ phải để cô thích tay nghề Tần Phong và yêu thích sự khéo léo của anh ta, “Anh cũng vừa mới ăn cơm xong, bây giờ lại ăn sẽ rất dễ bị trướng bụng.”

Bạch Sơ Hiểu ngẫm lại, cảm thấy Tạ

Thanh nói cũng đúng, nhưng mà Tần Phong lại tự mình làm ra những thứ này, nếu cô không ăn bất cứ thứ gì thì thật không được hay cho lắm.

“Anh ta lại không ở trên xe, sẽ không ai biết em có ăn hay không.” Tạ Thanh đặt túi sang bên cạnh, “Tài xế lái xe chở chúng ta đi cũng rất vất vả, vậy đưa cho anh ấy ăn đi.”

Tài xế vẫn không nói lời nào, đây là việc của chủ nhân, anh chỉ có trách nhiệm lái xe.

“Vậy thì…… Cứ như vậy đi.” Bạch Sơ Hiểu cũng không phải là quá muốn ăn bánh bao nhỏ, vì ở nhà cô đã ăn rất nhiều rồi.

Bà nội Tạ vẫn luôn lo lắng rằng cô sẽ ăn không ngon, cho nên bà luôn bảo đầu bếp biến đổi đa dạng cách nấu ăn để hy vọng cô có thể ăn nhiều hơn một chút. Bạch sơ hiểu cảm thấy trong khoảng thời gian này ở nhà Tạ gia cô đã ăn rất nhiều, nặng hơn hai ký, may mà cô không tăng quá nhiều, nếu không thì cô sẽ phải giảm cân trước khi tiếp tục đóng phim.

“Đúng vậy.” Tạ Thanh gật đầu, ha hả, Tần Phong nghĩ sẽ phá được phòng ngự của anh hay sao, không có cửa đâu. Anh quyết định trong ba tháng tới sẽ nhìn em gái thật nhiều hơn, không thể để người khác lợi dụng sơ hở được, em gái của anh vẫn còn trẻ, không thích hợp để lấy chồng nhanh như vậy, ai mà không muốn kết hôn vì mục đích yêu đương thì đều là côn đồ, anh quyết không thể để người ta có hành động côn đồ với em gái của mình được.

Tần Phong đang dẫn Husky về nhà, anh vẫn không biết gì về hành động của Tạ Thanh cả, nếu không anh nhất định đã để cho Bạch Sơ Hiểu nếm thử bánh bao nhỏ trước rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio