Hiện tại cô đang ở bến xe, khi nãy ăn xong liền khí thế hừng hực không nghe Tịch Húc Sâm gọi lại mà chạy đi.
Khí thế ngất trời.... bây giờ nghĩ lại vẻ mặt đen như đáy nồi của anh thì hai chân cô liền run run.
Mẹ ơi~ gan lớn đến nỗi giận dỗi luôn nam chính... mẹ ơi... đại thần của tôi ơi~.
Chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Tịch Húc Sâm, thấy tên người, cô không dám nghe, tắt âm thanh, bước lên xe bus.
Chuông reo một lúc không ai bắt máy thì tắt, Tịch Húc Sâm cứ thế, anh vô cùng kiên nhẫn mà gọi từng cuộc, cho đến khi cô xuống trạm là đã hơn cuộc gọi bỏ lỡ.
Hết cách, cô đành nghe máy.
" alo".
" trở về". Bên đầu dây vang lên một giọng nói lạnh lùng, cô dám cá là anh tức giận rồi.
Nhưng mà làm như thế có quá đáng không?, cô mới chính là người phải giận anh đấy... vì sao còn nạt cô như thế.
Tịch Hân Nghiêng đột nhiên bị uất ức mà sinh bực, gào thét với anh:" em không về, có ngon thì anh tự đi tìm đi".
Cô nói xong thì tắt máy, thở phì phò, những người đang đi xung quanh cũng bị động tĩnh mà quay đầu lại nhìn.
Bên kia Tịch Húc Sâm đối diện với di động vâng lên âm thanh tút tút do bị ngắt máy thì bình tĩnh nói một chữ " được".
Nói xong thì lấy áo khoác, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Cô quên mất rằng mình đã tự khai với anh là hôm nay mình đi thư viện.
Trong quá trình yêu đương với Tịch Húc Sâm, anh không có ý giám sát hay gò bó gì cô cả, nhưng mà cô rất tự giác, dường như theo thói quen, ăn cơm xong lại nằm trên đùi anh báo cáo hành tưng ngày mai của mình.
Cô tắt máy được phút thì phía bên ngã rẽ đã thấy Mạch Doãn chạy lại, cô nàng đến trước rồi, nhưng từ nãy đến giờ lại đang ở cửa hàng mua cafe.
Mạch Doãn mua hai ly, chạy đến đưa cho cô một ly.
" cảm ơn ".
Cô đang có hơi mơ màng, hút một ngụm cafe giúp cho cả người tỉnh táo hơn.
Mạch Doãn tính gọi xe, nhưng tình cảnh bây giờ thì không thể rồi.... hiện tại khu vực này đang bị kẹt xe kinh khủng, lúc nãy không có tình trạng này, chỉ vừa xảy ra mới đây thôi, bọn họ đành đi bộ đến Thư viện, cũng may điểm hẹn của hai người là ở khu trung tâm, cách thứ viện vô cùng gần.
Cafe làm tinh thần tỉnh táo hơn trông thấy, cô và Mạch Doãn đến Thư viện.
Hôm nay là ngày nghỉ, thư viện không những giảm bớt mà còn rất đông.
Tịch Hân Nghiêng cảm thán, không ngờ con người ở đây cũng hiếu học quá đi, tinh thần học tập của hai người cũng vì thế mà nâng cao, vứt ly cafe vào thùng rác, hùng hổ bước vào.
Mạch Doãn lấy ra thẻ thư viện của mình, sau đó xoay người hỏi cô:" Hân Nghiêng, cậu có mang theo thẻ không?".
" đây nè ". Cô rút thẻ thư viện trong balo ra đưa cho cô nàng.
Hai người nhập thẻ chứng tỏ thân phận rồi bước vào, hai người lựa chọn một bàn khuất trong góc, thư viện có quy định im lặng nên không ồn ào, ai nấy chỉ nói thầm và tự giác đọc sách của mình.
Cô rút một cuốn tiểu thuyết của giá sách kế bên, ngồi xuống chờ còn Mạch Doãn thì đi tìm sách toán.
Cô đọc dòng chữ ngoài bìa sách, cảm thấy cuốn sách cũng rất hấp dẫn, Mạch Doãn cũng ôm sách trở lại.
Có vẻ như Mạch Doãn tìm không được sách vừa ý, cô mới đọc có hai dòng thì Cô nàng cau mày, đứng lên đi tìm sách khác.
Bàn học lại chỉ có một mình cô.
Mặt bàn đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ một cái, cô ngước lên khỏi trang sách, đập vào mắt là nụ cười tươi như hoa của Triệu Dược Khanh.
Phần Tử gây họa đây rồi!.
Cô nhíu mi:" có chuyện gì không bạn học?".
Anh ta ngồi xuống đối diện với cô:" em không nghĩ chúng ta gặp nhau bởi vì do trùng hợp sao?".
Từ lúc bùng phát cáu tin đính hôn thì anh ta ngả ngớn như thế đấy... tuy là việc bàn bạc vẫn chưa có kết quả nhưng mà nhìn nam chính thật khó ưa.
Tịch Hân Nghiêng đang nghĩ mình sẽ chơi với một tên nhóc đáng tuổi em tuổi cháu thì nổi da gà