Bên trong xe không khí đang rất căng thẳng, bên ngoài xe cấp cứu cũng vừa lúc chạy tới bệnh viện, phía bên bệnh viện cũng đã báo trước, nhanh chân ra tiếp đón, đẩy Tịch Hân Nghiên vào phòng cấp cứu.
Viện trưởng cũng tham gia vào ca cấp cứu này.
Bấy giờ, Tịch Húc Sâm vẫn nắm chặt nắm đấm, ngồi ở hàng ghế chờ của bệnh nhân, cả người anh bếch nhác toàn máu, trên thân vừa là máu của anh lẫn máu của cô, nhiễm đỏ hết cả áo sơ mi.
Lúc này thư lý riêng của Tịch Húc Sâm cũng chạy đến, trên tay còn mang theo quần áo khi nãy mua ở cửa hàng.
Vị thư ký này, cậu ta cứ tưởng sếp đã đi du lịch vui vẻ với người yêu, không ngờ lại bị như vậy.... nhìn sắc mặt của anh, trợ lý cũng không dám bước đến an ủi, chỉ chờ người bên trong xem như thế nào thôi.
Thêm một thư ký nữa thành hai người ngồi thẫn thờ trong dãy hành lang....
Viện trưởng bước ra, sau khi làm các chẩn đoán, ông tháo khẩu trang thông báo cho Tịch Húc Sâm, cấp cứu cầm máu kịp thời, huyết áp hiện đang ổn định, xương bị gãy, não chỉ bị chấn động, có tụ máu bầm nhưng không quá nguy hiểm, viện trưởng đảm bảo có thể tự tan được, tình trạng của cô đã không có gì nguy hiểm, nhưng mà bị xuất huyết bên trong nên cần phải cần làm phẫu thuật.
Tịch Hân Nghiên phước lớn mạng lớn, khi té xuống có nhánh cây to trụ nổi, phía dưới cũng có tảng đá cao nhô ra hứng lấy cô, nếu Tịch Điềm Điềm lúc đó đẩy Cô ngã chếch một chút thì bây giờ đã không giữ nổi mạng, Tịch Húc Sâm run rẩy trong lòng, một chút nữa thôi là mất cô rồi....
Tuy nhiên viện trưởng đang ái ngại vụ máu bầm tích tụ trong não....
Tịch Húc Sâm nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm, anh khó lòng kiềm nổi, viện trưởng lấy cớ vào phòng khử trùng chuẩn bị làm phẫu thuật, chỉ còn thư ký, cậu ta trăm đắng ngàn cay.
Bảo bối của anh.... tới đây, sắc mặt của Tịch Húc Sâm càng thêm tối.
Nhan sắc của Tịch Húc Sâm đẹp trai, nhưng lạnh lùng khó gần, hiện tại cũng là thời gian cấp cứu bệnh nhân, Tịch Hân Nghiên bị gẫy chân và xương sườn, bây giờ cần làm phẫu thuật, các hộ tá cũng không quan tâm đến trai đẹp nữa mà tấc bậc.
Sắc mặt của Tịch Húc Sâm không tốt, nhưng bấy giờ cũng đã ổn, trợ lý liền rụt rè nhắc nhở:"Tịch Tổng, ngài.... nên thay đổi quần áo...".
Tịch Húc Sâm nghiêng mắt nhìn thư ký, cậu ta xém thót tim, anh cũng không vội thay quần áo, mặc kệ nó như thế nào mà chỉ nói:" cậu đi sắp xếp giúp tôi một chuyện, một lúc nữa tôi sẽ tự xử lý".
" vâng Tịch Tổng". Thư ký để lại quần áo, vội vã rời đi.
Anh không thể bỏ mặt cô ở đây được, cho dù anh muốn Tịch Điềm Điềm trả giá thật đắt.
Sau một giờ phẫu thuật, viện trưởng thông báo cho Tịch Húc Sâm cô đã không còn nguy hiểm gì, Tịch Húc Sâm cũng thở dài nhẹ nhõm.
Anh nhìn Tịch Hân Nghiên nằm trên xe đẩy được y tá đẩy vào phòng hồi sức, lúc này viện trưởng cũng nói ra điều e ngại, khi nãy xém chút ông cũng muốn dùng cả nửa đời tuổi thọ của mình mà làm phẫu thuật.
" Tịch tiểu thư tuy đã vượt qua nhưng trong đầu có máu bầm tích tụ, tuy nó không ảnh hưởng gì đến cô ấy nhưng cũng không dám đoán chắc...có thể sau khi tỉnh lại Tịch tiểu thư.... sẽ quên tạm thời đi vài thứ...".
Tịch Húc Sâm sắp phát điên rồi, nhưng anh hiểu không thể đổ lỗi cho người khác được, nhưng vẫn không kìm được nổi giận.
" tôi không cần biết quý bệnh viện dùng cách gì, chữa khỏi cho cô ấy là được, tôi sẽ tài trợ bệnh viện thêm thiết vị chữa bệnh và xây sở nguyên cứu". Tịch Húc Sâm nói.
Cho người ta ăn trái đắng rồi lại cho thêm viên kẹo ngọt, với yêu cầu này vô cùng hấp dẫn viện trưởng... nhưng mà....
Viện trưởng đắn đo, sau đó rồi cũng nhận... chỉ hy vọng sau khi Tịch Hân Nghiên tỉnh lại mọi chuyện sẽ không quá tệ.
Lúc này Phượng Vũ Vân và ông ngoại cũng chạy tới, ông cụ già rồi, nhưng mà nghe tin cô như vậy thì cũng đòi đến, hai người gặp Tịch Húc Sâm ngoài hành lang, thấy cả người anh đầy máu thì hoảng sợ, cũng may Tịch Húc Sâm cũng trấn an hai người xong, kể một ít thứ, không kể hết hoàn toàn nhưng cũng đủ trấn an hai người. Sau đó mới để cho hai người vào thăm cô.
Phòng bệnh hồi sức có một lớp thủy tinh dể theo dõi tình hình bệnh nhân đề phòng chuyển biến xấu, Tịch Húc Sâm đứng ở ngoài, nhìn vào trong, cả người Tịch Hân Nghiên băng bó, trên đầu cũng quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, Tịch Húc Sâm đau lòng.
Phượng Vũ Vân và Ông cụ đau sót vô cùng, bà chấm nước mắt nhìn con gái nằm trên giường, chậm một chút cũng không dám chạm vào, cứ thế nức nở.
Phượng Vũ Vân khuyên anh nên thay quần áo, tẩy rửa rồi để bác sĩ xem một chút thương tích trên người, nhưng anh vẫn chưa thể thả lỏng, vẫn còn điều cần làm.
Tịch Húc Sâm nhìn cô thật lâu, hai mắt đỏ đến dữ tợn, anh nhờ hai người chăm sóc cho cô, còn mình thì quả quyết đi ra ngoài.
Nghiên Nghiên.... đợi anh trở lại...
-------------
Chương : Quyền giám hộ
Chuyện Tịch Hân Nghiên xảy ra Chuyện, Tịch gia đều biết, sau đó.. không có sau đó.... Tịch Húc Diệu thế nhưng lại đến cầu tình thay cho Tịch Điềm Điềm.
Tịch Húc Diệu đứng trước mặt Tịch Húc Sâm, thế người co rúm, từ trước đến nay ông có hơi sợ đứa em nuôi này, bình thường Tịch Húc Sâm hòa nhã, Ông cũng đỡ hơn, bây giờ, khi nói ra mục đích ông đến đây, sau đó Tịch Húc Sâm không cho ông hòa nhã nữa, không khí xung quanh bỗng chốc toàn đá lạnh.
Tịch Húc Sâm bây giờ chính xác là có giận thật, anh nhíu mày thật chặt, nghe Tịch Húc Diệu bày vẻ.
" chú út, chú cũng biết, anh chỉ có hai người con, dù sao... cũng là cháu trong nhà... anh cũng đến thăm Điềm Điềm rồi, con bé nói Nghiên Nghiên không sau cả, chỉ bị trầy xước nhẹ... chuyện.... Chuyện không lớn, chúng ta giải quyết êm đẹp được không...". Chưa đã, Tịch Húc Diệu còn nói thêm:" con bé cũng biết lỗi rồi... nó hứa sẽ không tái phạm nữa... đừng bắt nó ở tù mà...".
Không phải là ông không giúp, ngay cả ông cụ Tịch sau khi nghe chuyện như thế, Tịch Điềm Điềm cố ý mưu sát đang bị giam giữ, cộng với thương tích nạn nhân, nếu sau này kết án chắc chắn sẽ ổ hơn năm, ông có nhờ vả.. nhưng mà.... người của Tịch Húc Sâm rất cứng rắn, đến cả ông cụ Tịch quan hệ rộng cũng bó tay.
Ông đã đi gặp Tịch Điềm Điềm, nghe Tịch Điềm Điềm nói, mọi chuyện có vẻ đơn giản, hà cớ gì phải giết tuyệt nhau như vậy làm gì chứ....
Nhưng mà Tịch Húc Sâm không hề nể nang.
Quả là người tống Tịch Điềm Điềm vào tù chính là anh, ngày hôm đó, anh đã rời khỏi và đích thân giải quyết mọi Chuyện, hôm đó sau khi anh trở lại, cũng vừa vặn cảnh sát tìm thấy di động của Tịch Hân Nghiên, sau khi đem đi phục hồi, chứng cứ càng mạnh, kèm theo tất cả đồng loạt tố cáo Tịch Điềm Điềm, không dễ gì thoát được.
Anh biết ông cụ Tịch sẽ ra tay cướp người, nhưng dưới thí mắt của anh, nó sẽ không hề dễ dàng gì, mà nay lại nghe Tịch Húc Diệu nói vậy, anh lại kiềm không được.
Tịch Húc Diệu chỉ vừa tới cổng bệnh viện mà đã biết con gái chỉ bị trầy da nhẹ, không hổ danh là người ba tốt.... còn uổng công khi nãy anh còn nghĩ lòng làm cha của Tịch Húc Diệu trỗi dậy... hóa ra....
Tịch Húc Sâm hừ lạnh:" Nghiên Nghiên bị đẩy xuống vách núi, nghĩ xem chỉ bị trầy da ?".
Đẩy xuống vách núi?
Tịch Húc Diệu nghe thấy thế trợn tròn mắt, cái này, Tịch Điềm Điềm chỉ nói là té xuống một mõm đá nhỏ rồi vị va chạm mà thôi... ông không biết...
Tịch Húc Sâm cười thâm trầm, cái lạnh ngày càng gần hơn:" muốn vào thăm con gái lớn chỉ bị trầy da của ông không?".
" anh... chú út ... anh...". Tịch Húc Diệu biết mình đuối lý nên ấp úng.
Nhưng cũng không để ông thất vọng, Tịch Húc Sâm thật sự đưa ông gào phòng bệnh của Tịch Hân Nghiên.
Tịch Hân Nghiên đã được chuyển sang phòng chăm sóc, không còn nằm trong phòng cách ly nữa, cả người vẫn quấn băng vải kín mít, mỗi ngày y tá sẽ thay băng gạc.
Tịch Húc Diệu bước vào, sau đó cũng ngỡ ngàng:"... con bé... con bé....".
" chỉ bị trầy da thôi". Giọng nói của anh có phần mỉa mai:" nếu ông không thể làm tròn trách nhiệm người cha với Nghiên Nghiên thì chuyển tư cách giám hộ cho tôi ".
" .. cái này..... cái này...".
Tịch Húc Sâm nhìn Tịch Húc Diệu ấp úng, sắc mặt lạnh te kêu vệ sĩ tiễn khách.
Tịch Húc Diệu được hộ tống ra ngoài cũng còn ngơ ngơ, chuyện như thế này, còn có tư cách đi cầu xin cho tội phạm thật không đáng mặt.
Tịch Húc Sâm tiễn người đi, xong tâm tình cũng không hề tốt, phải nói là kém, cực kỳ kém, anh đi đến, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô.
Lúc trước chỗ anh từng sờ đỏ au, anh còn hay nhéo để trêu ghẹo cô, hiện tại má cô tái nhợt, Tịch Húc Sâm vô cùng đau đớn.
Anh sẽ không bỏ qua cho ai hết, bất kể ai gây tổn thương cho cô thì hãy chờ trả giá đi.
Môi cô hơi khô, Tịch Húc Sâm lấy bông mềm thấm nước giúp, đặt lên môi cô giúp cho cô có thêm một tí huyết sắc.
Xin lỗi....
Tịch Húc Sâm cũng không khá hơn là mấy, cả mặt đầy râu, mấy đêm nay cũng không ngủ, sợ nhỡ cô thức giấc, anh còn có thể chăm sóc cho cô, có nhiều lúc Phượng Vũ Vân và Ông ngoại tới thấy như thế thì đau lòng. Khuyên Tịch Húc Sâm rất nhiều, nhưng vẫn không thể lay chuyển được.
Mấy hôm nay Phượng Vũ Vân cũng có đến chăm nom, cũng nhờ thế mà Tịch Húc Sâm an tâm đi làm một vài thứ, mọi thứ hãy trả bằng máu đi....
Bên này, tại tư gia nhà họ Triệu, Triệu Dược Khanh đang rất rối bời, bởi vì khi Tịch Điềm Điềm khai báo với cảnh sát, cũng khai ra tên của anh ta.
" Con đàn bà chết tiệc, biết thế sẽ không thông đồng với ả". Triệu Dược Khanh mắng thầm, vô cùng tức tối.
Tuy chuyện này không phải do hắn chỉ huy, nhưng bây giờ Tịch Điềm Điềm lại khai ra tên anh ta, Triệu Dược Khanh cũng có một phần liên quan.
Triệu Dược Khanh không rõ Tịch Húc Sâm như thế nào, chỉ biết bây giờ anh ta vẫn còn rất thảnh thơi, nhưng sau này lại không tránh khỏi Tịch Húc Sâm trả thù.
Thấp thỏm không yên...