Sau khi kết thúc cuộc họp cũng đã là giờ, Tịch Húc Sâm từ chối lời mời ăn trưa của mọi người, ra về trước, khi đến Phượng gia cũng vừa lúc mọi người đang dùng cơm.
Tịch Húc Sâm rất tự nhiên ngồi xuống bàn, Phượng Vũ Vân sai người lấy thêm chén đũa cho anh. Tịch Húc Sâm cũng không ăn vội, ngược lại ngắm nhìn cô đang ăn cơm.
Tịch Hân Nghiên đang nhai tôm Phượng Vũ Vân gắp cho, hạnh phúc đến hít cả mắt, hai má phồng to như hệt con hamster làm anh chỉ muốn nhéo.
" ăn ngon không?". Tịch Húc Sâm hỏi cô.
Tịch Hân Nghiên gật gật đầu, sau đó không kiên dè gì gắp tôm trong chén đưa đến miệng Tịch Húc Sâm:" Anh cũng ăn thử ".
Bất cứ thứ gì, miễn là đồ cô gắp cho anh, Tịch Húc Sâm đều ăn, anh rất tự nhiên để cô đút, nhai kỹ vài cái, dưới ánh mắt chờ mong của cô rốt cuộc cũng gật đầu công nhận:" ngon lắm".
" thấy không, em nói mà~". Tịch Hân Nghiên lại cười hít mắt vui vẻ.
Không khí gia đình vui vẻ, Phượng Vũ Vân cũng giục Tịch Húc Sâm ăn cơm:" mấy đứa mau ăn đi, để nguội là không ngon đâu". Xong còn gắp vào chén hai người vài miếng thịt to.
Nghe thế Tịch Húc Sâm với Tịch Hân Nghiên mới ăn cơm.
Ăn xong thì hai người trở về nhà, trước khi đi cô còn hứa với ông cụ Phượng vài bữa sẽ đến tiếp, lúc này mới thõa mãn ra về.
Tịch Hân Nghiên ngồi trên xe, vỗ vỗ bụng tròn vo của mình, thõa mãn nhìn Tịch Húc Sâm đang lái xe, bộ dáng của cô khiến anh bật cười.
" bụng em to rồi, ăn no quá!". Tịch Hân Nghiên nhíu mày, Tuy trong giọng nói có chút oán trách nhưng anh nhìn ra được cô đang rất vui.
" phải vậy không?". Tịch Húc Sâm hỏi lại. Tịch Hân Nghiên lại gật đầu như giã tỏi như để chứng minh:" thật mà~ lát về nhà em cho anh sờ thử nhé~".
Tịch Húc Sâm khẽ cười, nhìn bộ dáng của cô, trong lòng cũng nôn nao. Vì thế trên đoạn đường tăng tốc được khúc nào anh sẽ tăng tốc...
Khi đến nhà, Tịch Hân Nghiên cũng mơ màng tỉnh ngủ, cô cảm thấy bản thân ăn no buồn ngủ, càng ngày cô càng giống heo.
Về đến, Tịch Hân Nghiên lại được uống cam ép, sau đó chạy đi tắm rửa cho thật thơm tho.
Tịch Húc Sâm cũng về phòng mình thay quần áo, xong xui mới đến phòng cô, cả hai vẫn không thể ngủ chung, lúc trước thì có nhưng từ khi cô phục hồi thì anh không dám, anh sợ mình kiềm lòng không được.
Bây giờ cô khỏe rồi.... có thể....
Tịch Hân Nghiên vừa tắm xong liền thấy Tịch Húc Sâm ngồi trong phòng mình, vì quá quen, cô cũng không ngại mà chạy đến ôm lấy cổ anh nũng nịu.
Tịch Húc Sâm gỡ búi tóc trên đầu cô ra, tóc dài xõa lên vai, cộng với cô vừa tắm nước nóng, cả người ửng hồng làm cho anh khó khăn hít thở.
" anh muốn xem bụng".
" ã~ được". Tịch Hân Nghiên nghe anh nói thế thì nhớ sực lại khi nãy cô đã hứa cho anh sờ bụng, vì vậy rất thoải mái cầm tay của anh đặt lên bụng mình.
Nhưng Tịch Húc Sâm không sờ vội mà lật người, đặt cô xuống giường, Tịch Hân Nghiên bị động tác không kịp báo của anh làm cho hết hồn, vội vã ôm lấy cổ anh.
Sau đó... cô liền nghe thấy tiếng anh nỉ non:" vợ~ lâu lắm rồi chúng ta không có làm...".
Tịch Hân Nghiên không phải ngốc, nghe liền hiểu, hai má bỗng chốc đỏ như máu.
Cố gắng nhẫn nhịn của anh cô hiểu, cô đều để trong mắt, vả là in cô dường như cũng rất muốn anh, Tịch Hân Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh, không nghĩ ngợi gì gật đầu.
Tịch Húc Sâm vui mừng, anh vốn tưởng cô không chấp nhận anh, cũng sợ sau khi mất trí nhớ cô sẽ đề phòng, nhưng anh lo nghĩ nhiều rồi, anh nhìn ra được, trong mắt cô bây giờ đều là tin tưởng tuyệt đối vào anh.
Được người phụ nữ của mình tin tưởng mình, điều đó rất hạnh phúc, anh cũng thế, vô cùng hạnh phúc.
Tịch Húc Sâm khẽ hôn lên môi cô, lúc đầu là nâng niu, sau đó chính là chiếm giữ cuồng nhiệt.
Quần áo của đối phương cũng không rõ cởi vào lúc nào, ai là người cởi, chỉ biết lúc này hai dáng người trần trụi quấn chặt vào nhau, từng tất da thịt trên người đều nóng như lửa đốt.
Đầu óc của Tịch Hân Nghiên lúc này đã ong ong, cô không nhớ gì, cứ ngỡ quên mất quá khứ thì sẽ xa lạ đối với anh, nhưng cuối cùng lại tìm thấy cảm giác gần gũi quen thuộc, từng động tác khi tay của Tịch Húc Sâm chu du trên người cô quen thuộc đến lạ.... sau màn dạo đầu, Tịch Húc Sâm liền tách hai chân tiến vào...
" nha~~". Tịch Hân Nghiên khẽ rên rỉ yêu kiều, phía trên Tịch Húc Sâm lại thõa mãn hút một ngụm khí, cứ thế lại đong đưa.
Hai người đối mặt nhau, hai mắt Tịch Hân Nghiên nhắm nghiền, anh nhìn khuôn mặt cô, sau đó khẽ cười, phía dưới vẫn ra vào đều đều.
Đôi chân thon dài quấn chặt lấy eo người đàn ông, tiếp nhận từng đợt sóng trào mãnh liệt, khó khăn lắm mới trôi vào bờ lại bị sóng đánh ra ngoài khơi.
"... ân ... ah~ nhẹ chút...". Tịch Hân Nghiên kháng nghị, giọng đứt quãng, cô muốn anh chậm lại, nhưng với giọng điệu đó, vào tai Tịch Húc Sâm chỉ thêm một màn kiều diễm mà thôi.
Cũng không thể nào chậm lại được....
Quả nhiên khi người đàn ông hóa sói ăn người phụ nữ của mình thì rất khó lòng kiềm nổi.