Không lâu sau, Lâm Phiên Phiên được đưa vội đến bệnh viện tư của Hứa Thịnh, Hàn Phiêu và Mạc Tiên Lầu cũng vội vàng đi theo, nhưng tất cả đều bị Hứa Thịnh chặn lại bên ngoài phòng phẫu thuật, ngay cả Sở Tường Hùng cũng không được vào trong.
Nửa tiếng sau, Hứa Thịnh cùng các nhân viên y tế đi ra từ phòng phẫu thuật, tiết lộ một thông tin hết sức quan trọng, Lâm Phiên Phiên đã có thai!
Tuy nhiên tình hình của thai nhi không ổn định, hơn nữa hôm nay trong lúc nhảy còn bị bà Sở đẩy một cái, lại còn chịu một cái tát, như vậy mới xuất hiện hiện tượng lưu sản, may mà tiến hành phẫu thuật kịp thời, thai nhi cuối cùng cũng giữ lại được.
Nghe xong tin này, Sở Tường Hùng sững sờ hồi lâu, rồi mừng rỡ xông vào trong phòng làm thủ tục.
Hàn Phiêu và Mạc Tiên Lầu toàn thân cứng ngắc, ngơ ngác đứng ngoài phòng thủ tục, không nói lên được thành lời.
Hứa Thịnh đứng sau hai người, sắc mặt thay đổi thất thường.
Thực sự mà nói, lúc nãy khi kiểm tra và biết Lâm Phiên Phiên mang thai, Hứa Thịnh thực sự rất muốn bỏ đứa trẻ trong bụng Lâm Phiên Phiên, nhưng mà... trong phòng phẫu thuật không chỉ có một mình anh ta là bác sĩ, chỉ sợ nếu làm gì thì sẽ bị phát hiện, những việc nguy hiểm như này, Hứa Thịnh chắc chắn sẽ không làm.
Dù sao đi nữa, muốn một người phụ nữ không giữ lại được đứa con trong bụng Lâm Phiên Phiên cũng có rất nhiều cách, không thể lấy tương lai của anh ra đánh đổi, Hứa Thịnh hơi trừng mắt lê, lộ ra trong ánh mắt anh ta là một tia sáng khác thường.
Mấy tiếng sau, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Sở Tường Hùng luôn ngồi trên đầu giường chăm sóc cho Lâm Phiên Phiên, ngay lập tức nói ra việc Lâm Phiên Phiên đã có thai, để cô có thể cùng chung niềm vui với anh, hạnh phúc đón chào sự có mặt một sinh mệnh mới.
Đây chính là nhân chứng cho tình yêu của hai người, là sự kết tinh của tình yêu.
Nhưng sau khi nghe những lời này, mặt Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên biến sắc, nắm lấy tay Sở Tường Hùng, vội vàng nói, “Tường Hùng...... em, đứa bé trong bụng em có từ lúc nào vậy?”
Sở Tường Hùng chỉ nghĩ rằng Lâm Phiên Phiên quá hồi hộp khi đột nhiên nghe được tin tức sắp được làm mẹ, nắm lấy tay Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng an ủi, “Hứa Thịnh nói, đứa bé trong bụng em có khoảng tháng rưỡi rồi, đồ ngốc, bản thân có em bé mà cũng không hay biết, hôm nay suýt chút nữa đã mắc phải sai lầm lớn.”
Nếu như biết Lâm Phiên Phiên mang thai, hôm nay dù xảy ra chuyện gì anh cũng không để cho Lâm Phiên Phiên nhảy.
Lâm Phiên Phiên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, dần nở nụ cười.
Cũng may, cũng may là đứa bé này không phải của Hoắc Mạnh Lam.
Tính thời gian, đứa bé này có trước khi cô đi Thái Lan.
Sinh mệnh đáng thương, lúc cô bị Hoắc Minh Lang lạm dụng và sỉ nhục, vẫn ổn định ở trong bụng của cô, nhưng ít nhiều chắc chắn vẫn bị ảnh hưởng, khiến tình trạng đứa bé không ổn định, hôm nay lúc bị bà Sở vô tình đẩy ngã, suýt nữa chết yểu.
“Con, em có con rồi!”
Lâm Phiên Phiên xoa lên phần bụng vẫn chưa nhô to lên, đột nhiên cảm động rơi nước mắt, cô thực sự cảm ơn ông trời, cảm ơn vì đã ban tặng cho cô đứa con này, đứa con chỉ thuộc về cô và Tường Hùng.
“Em yêu, đừng khóc...”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng ôm Lâm Phiên Phiên, mắt anh cũng bắt đầu nóng bừng lên, mũi cũng hơi cay cay, cứ nghĩ Lâm Phiên Phiên có con với mình, thì anh mới thực sự cảm giác được Lâm Phiên Phiên thực sự là của anh, chỉ là của một mình anh.
Ngay sau đó, Sở Tường Hùng cũng nói với Lâm Phiên Phiên về ba kế hoạch lớn mà anh đã suy xét, thứ nhất, Lâm Phiên Phiên nghỉ việc, ở nhà an tâm dưỡng thai.
Thứ hai, sẽ cầu hôn với bố bà Lâm Phiên Phiên.
Thứ ba, trong vòng một tháng, nhân lúc bụng của Lâm Phiên Phiên vẫn chưa to, sẽ dành một hôn lễ trang trọng cho cô!
Nghe xong, Lâm Phiên Phiên lại cảm động nước mắt ròng ròng, bọn họ cuối cùng cũng thực sự được ở bên nhau rồi sao?
Không chờ đợi gì nữa, Lâm Phiên Phiên vui vẻ chấp nhận hai kế hoạch cuối, nhưng điều đầu tiên, không thể nào thỏa hiệp được.
Cuối cùng, mỗi người nhường một bước, Lâm Phiên Phiên có thể không nghỉ việc, nhưng, bắt buộc phải nghỉ phép, nghỉ phép mười tháng dưỡng thai.
Sau khi nghe, Lâm Phiên Phiên không kìm nổi nửa cười nửa mếu, “Tường Hùng, nghỉ thai sản, thường là từ trước khi sinh nửa tháng đến sau khi sinh hai tháng rưỡi, ở đâu lại có người vừa mang thai đã lập tức xin nghỉ phép, trong vòng mười tháng, công ty nhất định không đồng ý.”
Lần này Sở Tường Hùng phải nhường một bước, bá đạo mà nhẹ nhàng nói, “Vấn đề nghỉ phép em không cần lo, anh sẽ đi bàn bạc với Sở Lý, mất mặt cũng được, nhưng còn em, những ngày tháng sau này nhất định phải thật cẩn thận, Hứa Thịnh nói, cái thai trong bụng em rất không ổn dịnh, nghĩ đến cũng là lúc trước em làm ầm đòi chia tay mà động đến thai nhi, sau này nhất định không được như thế, hừm, đợi anh cưới được em về, đến lúc đó em muốn bướng thì cũng phải bước qua xác anh.”
Lâm Phiên Phiên nhìn Sở Tường Hùng, yên lặng lắng nghe, đột nhiên hai tay luồn qua eo của Sở Tường Hùng, nhào vào trong lòng Sở Tường Hùng, nước mắt đầm đìa.
Phải chăng người phụ nữ khi mang thai, đều trở nên nhạy cảm như vậy, sao bây giờ cô nhìn Tường Hùng, chẳng làm gì sao cũng rơi nước mắt?
Truyện convert hay : Võ Hiệp Thế Giới Mộ Dung Phục