Mặt trời lên cao, nắng chói chang!
Lúc Lâm Phiên Phiên tỉnh lại đã là giữa trưa.
Không biết từ lúc nào đã có người đặt cô lên giường bệnh, bên giường cô, ngoài Sở Tường Hùng mà tối qua cô chờ cả đêm ra, còn có Sương Sương, Sở Mộng, Hàn Phiêu, và cả ông Lâm, bà Lâm.
Nhìn thấy ông Lâm, bà Lâm, Lâm Phiên Phiên mới giật mình nhớ ra, hôm nay là ngày tổ chức lễ đính hôn của cô với Sở Tường Hùng, vì vậy ông bà Lâm mới từ quê lên đây, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong bệnh viện.
Thấy Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người đều mừng rỡ vây quanh cô.
Sau khi Lâm Phiên Phiên tỉnh lại, cô luôn nhìn Sở Tường Hùng không chớp mắt, nhưng ánh mắt lại trống rỗng và vô thần.
Mọi người nhìn thấy thế lại lo lắng cho tình trạng Tiên Phong của cô.
Sở Tường Hùng càng quặn đau, hai tay xoa khuôn mặt trắng bệch của Lâm Phiên Phiên đầy yêu thương, đau lòng nói: "Em yêu, em làm sao vậy, nếu có chỗ nào không khỏe thì cứ nói."
Lâm Phiên Phiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Sở Tường Hùng đang ở trước mặt mình, ánh mắt càng ngày càng sáng, nhưng cũng càng lạnh lẽo, một lúc lâu, mới khó khăn nói thành tiếng: "Con... mất rồi!"
Ngực Sở Tường Hùng nhói đau, giọng anh càng dịu dàng: "Anh biết, anh biết cả rồi, thai nhi luôn không khỏe mạnh. Cái thai bị mất không phải lỗi của em, em đừng quá đau lòng, chúng ta vẫn có thể có con mà."
Lúc anh rời khỏi khách sạn vội vàng về nhà thì nghe tin Lâm Phiên Phiên sảy thai. Lúc đó, anh càng hận bản thân hơn, và cả Mạc Tiểu Vang nữa.
Bởi vì, Hứa Bành mẹ anh đã nói, chính vì cả đêm anh không về, Lâm Phiên Phiên không kiểm soát được cảm xúc dẫn đến động thai, kết quả là bị sảy thai, mà Thập Thất và Thập Bát vẫn luôn đứng bên cạnh gật đầu xác nhận.
Bản thân Lâm Phiên Phiên không biết Sở Tường Hùng bị lừa, nghe Sở Tường Hùng nói như vậy thì đùng đùng tức giận, cô ngồi bật dậy, cầm cà vạt kéo Sở Tường Hùng lại hét lên: "Cái gì mà ngoài ý muốn? Con mất rồi, đây không phải sự cố, mà là bố của anh, là Sở Quy Thôn bố của anh hại chết. Chính ông ta giết chết con chúng ta, chính ông ta!"
"Em yêu, em đừng kích động, đừng kích động."
Sở Tường Hùng lập tức giữ chặt tay Lâm Phiên Phiên, nhíu chặt chân mày nói: "Tối qua lúc em xảy ra chuyện, bố anh không hề ở nhà, ông ấy làm sao có thể hại chết con chúng ta. Phiên Phiên, em tỉnh táo lại đi, Hứa Thịnh nói, bệnh tình em càng ngày càng nghiêm trọng, vì vậy sẽ sinh ra ảo giác..."
Vậy có nghĩa là, mọi chuyện đều là do Lâm Phiên Phiên cô tự nghĩ ra, rồi đổ oan cho người khác, mà người này lại chính là Sở Quy Thôn.
Lâm Phiên Phiên nghe Sở Tường Hùng nói xong thoáng chốc đờ ra, lập tức hiểu ra ý của Sở Tường Hùng.
Cô mở to mắt, không thể tin nhìn Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên đột nhiên khóc như mưa, không kiềm chế được mà run rẩy, "Anh lại không tin em, anh cho rằng em đang đổ oan cho bố anh sao? Hay là, anh cho rằng... em bị điên?"
Ảo giác?
Ha ha, ảo giác, họ lại nghĩ ra cho cô căn bệnh như vậy, như vậy là có thể đẩy mọi tội lỗi lên đầu cô. Tốt, đúng là thủ đoạn thật cao tay, thật hiểm độc mà!
Đứng trước sự chất vấn của Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng chỉ lắc đầu, "Không, em đừng nghĩ như vậy, sao em có thể bị điên được chứ, em chỉ bị bệnh thôi. Đợi cơ thể em hồi phục, anh đưa em đến bác sĩ tâm lí. Em sẽ không sao, tin anh đi."
Lâm Phiên Phiên ngơ ngẩn nhìn Sở Tường Hùng, im lặng rơi nước mắt!
Sở Tường Hùng đã nhận định như vậy! Nhận định con là do không cẩn thận làm sảy thai, nhận định chuyện này không liên quan đến bố của anh, nhận định Lâm Phiên Phiên cô bị điên. Lâm Phiên Phiên càng nghĩ Tiên Phong càng chấn động, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ của cô đã thể hiện nỗi lòng đầy kích động, đau lòng và bất lực.
Nhưng, Lâm Phiên Phiên biết bản thân không được bùng nổ, bởi vì một khi bộc lộ ra, tất cả mọi người sẽ nghĩ cô bị điên, đến lúc đó sẽ không có ai tin những lời cô nói.
"Em yêu, em có gì muốn nói phải không? Em nói đi, đừng kìm nén trong lòng, đừng tự làm mình tổn thương."
Nhìn Lâm Phiên Phiên cố gắng kiềm chế bản thân, Sở Tường Hùng chỉ có thể cố gắng xoa dịu tâm trạng cho cô.
Sương Sương, Hàn Phiêu, ông bà Lâm đứng bên cạnh cũng cùng nhau an ủi Lâm Phiên Phiên. Nhưng, bọn họ lại không hề biết rằng, vào lúc này thứ mà Lâm Phiên Phiên cần không phải là sự an ủi, mà họ càng an ủi lại càng khiến cho Lâm Phiên Phiên cảm thấy đau khổ, bất lực.
Lâm Phiên Phiên hít một hơi thật sâu, biết không thể tiếp tục nói về vấn đề này nữa, nếu vẫn tiếp tục, cô thật sự sẽ không thể kiềm chế được bản thân. Nói thật thì cô bị bệnh là sự thật, nhưng Lâm Phiên Phiên biết, bệnh trầm cảm của cô vẫn chưa nặng đến mức sinh ra ảo giác, "Tối qua, anh đã đi đâu?"
Cố gắng thả lỏng bản thân, Lâm Phiên Phiên liền hỏi sang vấn đề này.
Sở Tường Hùng cứng người, sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Anh...ở Aisne uống rượu cùng Tiên Lầu."
Nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng quyết định không nói cho cô biết chuyện tối qua giữa anh và Mạc Tiểu Vang.
"Sau đó thì sao?"
Lâm Phiên Phiên ngước mắt lên nhìn Sở Tường Hùng, hai bàn tay đã nắm chặt ga giường.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Quý Thê: Đế Thiếu Đầu Quả Tim Sủng