"Chim trĩ chính là chim trĩ, thật sự nghĩ mình có thể trèo lên đầu cành là làm được phượng hoàng sao, nực cười!"
Mạc Tiểu Vang nhìn Lâm Tinh Tinh, ác độc gằn từng chữ một, sau đó hất đầu, đập cửa đi mất.
Những lời này của cô vốn là đang mắng Giang Sa, bởi vì Giang Sa cũng xuất thân từ nông thôn.
Nhưng khi vào trong tai Lâm Tinh Tinh, khuôn mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, lẽ nào Mạc Tiểu Vang đã nhận ra cái gì rồi sao?
Bây giờ Lâm Tinh Tinh đã trở thành chim sợ cành cong, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cô nghi ngờ chuyện mình giả mạo Lâm Phiên Phiên thành Mạc gia nhị tiểu thư bị bại lộ.
Ngược lại từ sau khi Lâm Phiên Phiên trở về, cô chưa từng ngủ được một giấc an ổn nào, dù có ăn ngon mặc tốt, tóc của cô cũng rụng rất nhiều vì không có cách nào ngủ yên.
Lúc này, trên mặt cô còn có một dấu tay đỏ tươi, đó là do Hoắc Mạnh Lam đánh.
Hai ngày nay, Hoắc Mạnh Lam một mực tìm cô, cô cố ý tránh hắn, đương nhiên sẽ không chạm mặt với hắn, nhưng không ngờ Hoắc Mạnh Lam lại sai người canh chừng thẩm mỹ viện mà tuần nào cô cũng phải đi, cắm sào chờ nước, kết quả, ngày hôm nay cô vừa đến đã bị hắn bắt quả tang. Trong lúc hai người tranh chấp, Hoắc Mạnh Lam tức giận vô cùng, ác độc tát cô một bạt tai. Cô cũng nổi giận, dùng móng tay thật dài ấn vào mặt Hoắc Mạnh Lam.
Nếu sau đó không có người của thẩm mỹ viện giúp cô kéo Hoắc Mạnh Lam ra, chỉ sợ cô hôm nay sẽ không tránh được bị Hoắc Mạnh Lam đánh đập một trận tàn bạo. Trải qua chuyện này, cô cũng nghĩ thông suốt rồi, từ nay về sau không nên có bất kỳ dây dưa gì với Hoắc Mạnh Lam nữa.
Mà câu nhục mạ này của Mạc Tiểu Vang, Giang Sa tất nhiên nghe được, nhưng biểu cảm trên mặt bà không hề thay đổi chút nào. Nếu so với những chuyện khó có thể mở miệng mà bà đã từng gặp qua thì mấy câu mắng chửi đó quả thực không đáng giá nhắc tới.
Thấy Lâm Tinh Tinh trở về, Giang Sa mới chậm rãi mở miệng cười, nói với Lâm Tinh Tinh từ trên lầu hai: "Niêu Niêu, ngày mai đừng đi lung tung, đi hẹn với mẹ."
Lâm Tinh Tinh nhăn mặt, nhịn đau hỏi: "Hẹn gì?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, nói chung con cứ đi thì biết, đây là bất ngờ mẹ dành cho con. "
Vì cách khá xa, Giang Sa cũng không nhìn thấy dị dạng trên mặt Lâm Tinh Tinh, hơn nữa bà còn mới hút khá nhiều thuốc lào. Bà hút mấy ngày liền, rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, nói xong câu này thì xoay người vào phòng ngủ ngay, ngủ mê man không biết gì cả.
Ban đêm!
Lâm Phiên Phiên mặc váy ngủ tựa ở đầu giường, máy vi tính xách tay đặt trên bắp đùi, đang dùng QQ video chat với Táp Táp.
Thằng nhóc kia đã không gặp mẹ mấy ngày rồi, không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, thật vất vả mới có thể dỗ Táp Táp ngủ được, Lâm Phiên Phiên đang muốn tắt QQ thì lúc này, avatar QQ đột nhiên lóe lóe, có người gửi tin nhắn cho cô.
Lâm Phiên Phiên tùy ý bấm vào xem, thế mà lại là QQ của Sở Tường Hùng gởi tới.
Chỉ có một câu nói cứng nhắc, mang theo một ít sức sống, một ít hờn dỗi: "Tại sao không đến thăm anh?"
Lâm Phiên Phiên biết Sở Tường Hùng đang hỏi cô tại sao anh bị thương, nhưng cô lại không đến bệnh viện thăm anh, lại không biết cô đi qua đâu chỉ một lần.
Nhớ tới sáng hôm nay thấy cảnh tượng cả nhà mỹ mãn, trong lòng Lâm Phiên Phiên chua xót. Vì vậy, cô dùng thái độ kì lạ nói: "Không có gì đẹp để nhìn!"
Sở Tường Hùng trầm mặc trong chốc lát, sau đó gửi tới một câu như thế này: "Em đang tức giận."
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy tâm trạng chua xót, anh luôn hiểu cô như vậy, cũng dừng một chút, Lâm Phiên Phiên trả lời: "Ừ!"
Sở Tường Hùng: "Tại sao?"
Lâm Phiên Phiên: "Không muốn nói."
Sở Tường Hùng: "Phải nói."
Lâm Phiên Phiên: "Không!"
Sở Tường Hùng: "Anh tức giận."
Lâm Phiên Phiên: "Em đang đang tức giận..."
Hai người ngươi một lời ta một lời, trả lời qua lại một hồi lại bắt đầu đấu khẩu với nhau, cảm giác nhẹ nhàng ngọt ngào giống như trước kia bất tri bất giác trở lại giữa hai người...
Ngày thứ hai, Lâm Phiên Phiên rửa mặt chải đầu, mặc quần áo xong xuôi, chuẩn bị đi công ty thực hiện lại một hạng mục mà Hoắc Mạnh Lam lúc phát điên đã làm hỏng, cửa vừa mở ra đã thấy Sở Tường Hùng mặc thường phục màu vàng nhạt, dựa ở cửa phòng cô. Anh tuấn nhã, sạch sẽ như vậy, nhếch miệng lên, cười dịu dàng như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Lâm Phiên Phiên hơi ngẩn ra, thất thần trong chốc lát, lập tức tựa đầu nghiêng qua một bên, nói: "Anh đứng trước cửa phòng em làm gì?"
"Chờ em." Sở Tường Hùng cười nhìn Lâm Phiên Phiên.
Lông mi của Lâm Phiên Phiên hơi run lên một cái: "Vết thương của anh… đã lành chưa?"
Sở Tường Hùng giơ tay lên sờ sờ vết thương bị anh tháo băng lúc trước, cười thả lỏng nói: "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi."
"Ừ!"
Lâm Phiên Phiên khẽ ừ, tựa đầu nghiêng qua một bên, tối hôm qua cô và anh đấu khẩu không ngừng trên QQ, nhưng khi mặt đối mặt như thế này, cô lại đột nhiên cảm thấy không có cách gì có thể dễ dàng đối mặt như tối hôm qua nữa.
Bốn năm, có rất nhiều thứ ngăn giữa bọn họ, muốn ngay lập tức dọn dẹp sạch sẽ thực sự vô cùng khó khăn.
Truyện convert hay : Đỉnh Cấp Thần Hào