Thế là lần nữa nhóm phải rời xa công ty một thời gian nữa. Cả cùng nhau lên đường, tới nơi thì tách ra, mỗi người đi đến một địa chỉ đã giao sẵn
Vừa bước tới cửa thì năm người đã bị dọa cho hồn siêu phách tán. Người nhà của những đứa nhóc ấy nghe tiếng ấn chuông nghĩ là kẻ quấy rối nên cầm dao mà hừng hực khí thế xong ra. Cũng may đều được đào tạo kĩ càng chứ không thì Phong Lãnh đến hốt xác những đứa con của mình rồi.
Năm người được tiếp đãi khá nồng nhiệt bởi năm gia đình nhà giàu kia. Đám trẻ cứ ló đầu mà nhìn họ. Mãi đến tối họ mới được giao phòng mà nghỉ ngơi. Vừa lên giường thì hai cặp đôi kia liên lạc mà tâm sự với nhau, Tử Thiên vẫn cô đơn lẻ loi một mình. Lát sau Tử Hạ mới vừa nhắn tin cho anh và Thành Duệ.
Gần giờ, cả năm đồng loạt nhận được tin nhắn từ nhóm.
" Khi nào cần giúp đỡ chúng ta gặp nhau ".
Thế là họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi nhận được tin nhắn. Không biết là do họ tâm linh tương thông hay sao mà lại gửi tin nhắn y hệt nhau nhỉ.
Đám trẻ mà họ được giao nhiệm vụ bảo vệ cứ sợ hãi họ. Tiếp xúc được khoảng ngày thì đám nhóc mới dám để người được trao nhiệm vụ dẫn đi chơi. Cả đã hẹn gặp nhau ở bờ sông, sẵn để lũ trẻ chơi đùa một xíu. Lũ trẻ gặp nhau cũng không có bất ngờ nhiều lắm, chỉ là ba mẹ chúng đã lâu không cho tiếp xúc bên ngoài vì sợ sẽ có chuyện nên bị trầm cảm. Vấn để chỉ là tìm ra kẻ quấy rối và nguyên nhân quấy rối thôi.
- Mọi chuyện mấy hôm nay vẫn ổn chứ?
Tử Thiên nhìn đám trẻ rồi lại nhìn những người kia đang nằm dài trên bãi cỏ.
- Đương nhiên là ổn rồi.
- Mọi người nghĩ lí do đám nhóc bị quấy rối là gì? Chúng chỉ là những đứa trẻ thôi.
Tử Hạ mắt nhìn lên trên bầu trời xanh kia rồi hỏi những người kia.
- Nếu thật sự bọn trẻ gây sự với ông lớn nào thì chúng đã không sống được rồi. Có thể đây chỉ là trò đùa nào đó? - Kha Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời.
- Bọn anh cũng không biết, trước hết cứ hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ chúng nó qua một tuần này đi. Sau đó chúng ta sẽ bàn kế hoạch vạch trần kẻ quấy rối.
- Vâng.
Đám nhóc được đưa ra ngoài chơi như thế liền vui vẻ. Dù sao chúng cũng chỉ là những đứa nhóc mới - tuổi, nhốt chúng lại ở trong nhà chẳng khác gì cực hình cả. Chỉ là những đứa nhóc nhưng lại được huấn luyện rất nghiêm khắc để kế thừa dòng họ. Ngay cả nhóm vô tình thấy những bài tập đó cũng phải sợ hãi.
Mọi người nhanh chóng chia tay nhau, hẹn ngày gặp lại, rồi dẫn những đứa nhóc kia về nhà. Đứa trẻ Tử Hạ giữ là một cặp sinh đôi long phượng. Đứa bé gái có vẻ không thích anh mình lắm, cô cũng không hiểu vì sao, vì cô không hề có dịp để trò chuyện cùng bé.
Tối hôm đó, Tử Hạ đang ngủ say cùng hai đứa nhóc thì bé gái gọi cô dậy.
- Chị ơi, anh lúc sáng là anh ruột của chị sao? Hai người là sinh đôi?
- Ừ, sao em hỏi thế?
- Thế... ba mẹ hai người có trọng nam khinh nữ không?
Tử Hạ đứng hình với câu hỏi này. Cô cũng không biết trả lời như thế nào cho đúng.
- Không, ba mẹ chị không như vậy. Sao em lại hỏi vậy?
Vẻ mặt của đứa bé chùng xuống, mắt không nhìn vào Tử Hạ.
- Ba mẹ em rất thương anh hai em, còn em thì ngược lại. Chuyện quấy rối này cũng tương tự, họ luôn hỏi han anh hai em chứ không hề quan tâm em dù chỉ một câu.
- Không có đâu, ba mẹ em đều thương cả hai mà. Em đừng nghĩ bậy như thế chứ.
Tử Hạ cũng không nghĩ được gì hơn mà trấn an bé. Cô cũng từng ở trong hoàn cảnh này, nhưng ít ra lúc đó cô còn nhỏ, và lúc quay lại đã trưởng thành hơn, nên cô có thể chịu được sự đả kích này, và sau này mẹ cô cũng đã thay đổi rồi. Cô lại nhìn vào đứa bé kia, chỉ mới tuổi nhưng lại có suy nghĩ như thế, là do hành động hay tình thương không đều giữa hai đứa bé làm ra.