Sau khi ăn tối, Thành Duệ và Khả Băng lên phòng. Có lẽ cô mệt rồi.
- Hàn Thành Duệ...
- Sao?
- Hàn Thành Duệ...
- Em nói đi?
- Bây giờ trước mắt tôi chỉ là một màn đêm, theo như anh nói tôi sẽ mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng được nữa... Liệu sẽ có kì tích xảy ra với tôi không...
Anh chỉ im lặng, điều này thật sự rất khó xảy ra...
Khả Băng dù hỏi nhưng cô đã biết câu trả lời... Đây thật sự là cô sao... Một sát thủ máu lạnh vô tình...Một người chẳng bao giờ làm lộ sự yếu đuối của mình, vì cô hiểu đấy là điểm yếu chết người. Ngay cả cảm xúc cô cũng chẳng khác mấy. Cô cũng rất ít khi cười, cô luôn bày vẻ mặt lạnh của mình bên ngoài, ánh mắt của cô sắc bén như dao, như một thữ vũ khí vô hình có thể giết chết người khác. Nhưng sau khi gặp người đàn ông này, cô dần cảm thấy yếu đuối, dần muốn chia sẻ với người khác. Anh ta có bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cô chăng?
- Anh hứa với tôi được chứ?
- Sao?
- Đừng bỏ rơi tôi... Anh rất quan trọng đối với tôi...
Vế sau cô nói rất nhỏ, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Anh ôm cô lên giường, đắp chăn rồi mỉm cười: " Bảo, em cũng rất quan trọng đối với anh, anh nhất định sẽ tìm lại ánh sáng cho em, bằng mọi giá ".
Ngày hôm sau
- Tạm biệt mọi người, con về đây ạ.
- Con đi cẩn thận.
- Vâng ạ.
Tối hôm đó
- Này, Tiểu Băng, mắt cậu sao thế?!
- Chuyện dài lắm... ngồi xuống tớ kể cho..
Sau đó cô kể lại cho Kha Nguyệt những chuyện đã xảy ra và cả chuyện mắt cô không thể hồi phục.
- Này Hàn Thành Duệ, tôi giao cậu ấy cho anh, anh làm sao mà mọi chuyện thành ra như thế này chứ!!
Kha Nguyệt tiến tới và giơ nắm đấm, đương nhiên là Thành Duệ né được, nhưng...
- Aa, cô làm cái gì thế!! - Đúng lúc Minh Thành đi ngang qua và dính đòn.
- Anh là Vân Minh Thành, là người kế thừa của của Vân Gia!!
- Hừ, cô biết thì tốt đấy!
- Minh Thành, cậu biết đây là ai không?
- Đương nhiên là không, tôi để ý đến người tầm thường như cô ta làm gì?!
- Đó là Hạ Tiểu thư đấy, cậu bị ngốc à?
- Cái gì chứ?!
- Hừ, coi như tôi xin lỗi vì đánh trúng anh!
Nói rồi cô đứng dậy.
- E..hèm, trở lại việc chính, Tiểu Thành và Tiểu Băng vào đây. - Phong Lãnh nói với giọng từ tốn.
- Vâng ạ.
- Theo con, mắt cô ấy không thể trị khỏi đâu ạ, do loại bom này là loại mạnh, hơn nữa, cô ấy lại không thuộc thành viên Tứ đại gia tộc.
- Thật sự không còn cách nào à...
- Thôi không sao đâu ạ, cũng do con bất cẩn thôi, con xin phép ạ.
Dù cô nói như thế nhưng lòng cô thật sự rất đau...
Khi đi ra ngoài, Thành Duệ nhanh chóng nhận ra sự khác biệt của cô.
- Này, Tiểu Băng, cậu ta nói gì?
Khả Băng im lặng, nếu bây giờ mà cô mở miệng ra, cô sẽ khóc mất... Cô không muốn ai nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối ấy...
Thành Duệ dìu cô vào một căn phòng, sau đó ôm lấy cô:
- Cứ khóc đi, tôi cho phép!!
Cảm xúc như vỡ òa, cô bật khóc nức nở.
" Chết tiệt, tất cả là do mình, do mình không bảo vệ tốt cô ấy, là mình đã cướp đi ánh sáng của cô ấy...".
Đầu Thành Duệ lúc này chỉ vang lên câu nói ấy Bỗng có một tiếng còi inh ỏi, không kịp nữa rồi...
- Bác sĩ.. làm ơn cứu anh ấy... xin ông...
Vị bác sĩ nhìn cô gái mang băng ngang mắt, cầu xin mình.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng nhóm máu của anh ấy hiện tại không còn...
- Xin bác sĩ lấy máu của tôi, tôi cùng nhóm máu với anh ấy....
- Được, phiền cô đi theo tôi xét nghiệm máu.
- Vâng ạ...
Cô bên ngoài phòng phẫu thuật luôn tay sờ vào chỗ lấy máu, lòng cô lo lắng.
" Anh nhất định không được xảy ra chuyện...".
Đèn phẫu thuật tắt, cô chạy đến và hỏi bác sĩ:
- Thưa bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ?
Vị bác sĩ chỉ lắc đầu rồi bảo:
- Anh ta đã quả cơn nguy hiểm, nhưng về khả năng tỉnh lại thì tôi không chắc, nếu có tỉnh lại, khả năng mất trí nhớ rất cao....
Cô ngồi thụp xuống nền nhà...
- Này, Tiểu Băng, đã giờ sáng rồi đấy, cậu định ngồi đó canh mãi à?
- ...
- Lại đây tớ thay băng cho cậu.
- Tiểu Nguyệt...
- Làm sao?
- Tớ hối hận lắm, nếu ngay trong đêm mà tớ thông báo cho anh ấy việc mắt tớ nhìn thấy được mọi chuyện có lẽ sẽ không đến nước này...
- Sao cậu nghĩ anh ta bị tai nạn là do suy nghĩ về chuyện của cậu?
- Phần là linh cảm, phần là sau khi cậu trách móc anh ấy, tớ thấy anh ấy vì vẻ khá buồn...
- Cậu đừng tự trách nữa, anh ta sẽ tỉnh lại thôi, nghỉ ngơi đi, trường cho nghỉ một tuần vì giáo viên đi học đấy.
- Tớ biết rồi, cậu về trước đi.
Khả Băng ngồi lặng lẽ nhìn anh.
" Liệu anh sẽ tỉnh lại chứ. Liệu anh sẽ không mất trí nhớ chứ. Liệu anh có quên em không... ".
ngày sau, kì tích đã xảy ra.
Trên giường bệnh, Khả Băng đang nắm đôi tay của Thành Duệ. Bỗng tay anh nhúc nhích, cô cũng tỉnh giấc. Cô nhanh chóng gọi bác sĩ. Bác sĩ sau khi kiểm tra thì chúc mừng cô, bảo anh sẽ tỉnh dậy nhanh thôi.
Mí mắt anh dần mở ra, cô căng thẳng nhìn anh. Nhưng câu đầu tiên mà anh nói với cô lại khiến cô sững sờ:
- Em là.... ai?