Bây giờ cô điểm danh nhé
- Phạm Tuyết Nhi.
- Có
- Diệp Tiểu Lạc.
- Có
- Lạc Khả Băng.
- ...
- Lạc Khả Băng
- Có ạ.... Em xin lỗi vì tới muộn...
- Được rồi, em vào lớp đi
- Hạ Kha Nguyệt
- Có em ạ...
- Em vào lớp đi, sau này đừng đi trễ như vậy nữa.
- Vâng ạ
Sau đó cô giáo tiếp tục điểm danh.
Kha Nguyệt sau khi ngồi vào chỗ thì quay xuống bảo với Khả Băng:
- Này cậu có phải con người không vậy, chạy nhanh như thế mà không đợi tớ?
- Tớ chạy nhanh như vậy để câu giờ cho cậu, mà cậu còn trách tớ à?
- Được rồi, không chấp cậu nữa.
Bỗng từ đâu có tiếng nói cất lên:
- Ồ, vị tiểu thư thừa kế Hạ Gia hôm nay lại đi muộn à, thật hiếm thấy
- Tôi có đi muộn thì liên quan tới cô à, hơn nữa tôi vừa vào kịp lúc điểm danh thì có lẽ không muộn đâu.
Đó là Lam Phương Du, con gái của tập đoàn Lam Thị, thường gây sự với Khả Băng và Kha Nguyệt vì hai người học giỏi đứng đầu lớp.
- Phương Du, tôi và Tiểu Nguyệt đi muộn cũng không liên quan đến cô đâu, cô không cần quan tâm.
- Ồ, thứ tạp chủng cuối cùng cũng lên tiếng à, chỉ có con dòng dõi quý tộc mới sở hữu mắt hai màu, cô chỉ là một đứa xuất thân bình thường mà lại sở hữu mắt hai màu, đúng là tạp chủng.
- Có lẽ vẫn hơn cô, là người kế thừa của Lam Thị nhưng không có mắt hai màu, cô ghen tị với tôi à?
Lam Phương Du trợn mắt nhìn cô, rồi vơ lấy cái ghế, định phan Khả Băng, nhưng Khả Băng nhanh tay chụp lại rồi bảo:
- Nghe cho rõ đây, đôi mắt này là của tôi, là cha mẹ ban cho tôi, dù nó có là gì đi nữa tội vẫn sẽ quý trọng nó, cô không hề có quyền chê bai nó, trước hết cô nên tự chê bai tính cách của mình đi, khi nào cô hết soi mói người khác lại, thì lúc đó hẳn nói chuyện với tôi.
- Mày chỉ là con nhà nghèo, dù học giỏi thì sao chứ, mày không hề có tiền nhiều như tao, tao chỉ cần sai người đánh đập mày, mày chẳng làm được gì cả.
- Cô cứ việc, tôi chờ.
- Hai em định gây sự đến bao giờ, ngồi xuống mau, có định cho cô giảng bài hay không?
Hai người nhanh chóng trở về vị trí ngồi, Khả Băng vẫn rất điềm tĩnh, còn Phương Du thì nhìn cô ấy bằng đôi mắt biểu hiện sự ghen ghét, ghen tị.
Đến giờ, sau tiếng trống tan trường, học sinh đi theo tốp chuyện trò.
Khả Băng và Kha Nguyệt vừa ra trường thì đụng phải một nhóm sinh viên gây sự
- Ồ, cô em có vẻ đẹp nhỉ, đi theo anh, anh cho tận hưởng sung sướng.
Nói rồi tên sinh viên ấy đứa tay vuốt ve khuôn mặt của Kha Nguyệt, Kha Nguyệt kinh tởm liền hất tay hắn ra, hắn vơ tay lên định đánh Kha Nguyệt thì Khả Băng chụp tay lại, bóp chặt rồi bảo:
- Xin lỗi nhưng tôi đang có việc gấp, phiền anh tránh đường.
Thấy vẻ mặt đau đớn của tên sinh viên, Khả Băng liền bỏ tay hắn ra. Hắn chỉ biết ôm tay rồi bảo:
- Mày cứ chờ đấy con khốn kia.
- Đi thôi Tiểu Nguyệt.
- Ừ.
Tại công ty tập đoàn Hàn Thị, Hàn Thành Duệ vẫn đang suy nghĩ về cô gái lúc sáng, bỗng có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
- Chào.
- Việc tôi nhờ cậu đã làm chưa?
- Nếu tôi nói chưa thì sao?
Thành Duệ nhìn Minh Thành bằng đôi mắt hình viên đạn, khiến Minh Thành phải run lên mà lắp bắp trả lời
- Tôi đùa thôi, tài liệu của cô gái ấy đây, sẽ có bất ngờ cho cậu đấy.
Thành Duệ cầm lấy xấp giấy từ tay Minh Thành rồi xem
Lạc Khả Băng, sinh viên năm Trường Đại học Kinh tế, là một cô gái cứng đầu, lạnh lùng, Hiện đang sống tại nhà cô bạn thân nhất là Hạ Kha Nguyệt.
- Chỗ bất ngờ đâu?
- Đây, cậu xem đi.
- Cái gì...
Thành Duệ chỉ biết há hốc mồm, cô là sát thủ cấp S ở Hàn Sát sao, cô gái này quả là không tầm thường mà.
- Đấy, cậu xem có bất ngờ không?
- Được rồi, cậu đi ra đi.
- Được thôi
Ngồi trong phòng, Thành Duệ thầm nghĩ: " Thật là trùng hợp nhỉ, Lạc Khả Băng, cô lại là lứa sát thủ đầu tiên bố tôi đào tạo, cô thú vị hơn tôi nghĩ đấy ".
Thành Duệ nở nụ cười đầy ẩn ý.