Cô nằm suy nghĩ cả đêm. Cô thật sự muốn anh nhớ lại cô, muốn anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp chứ không phải là ánh mắt lạnh như băng...
- Sao em lại không ngủ, khuya rồi đấy?
- Chỉ là em đang nghĩ cách giúp anh ấy lấy lại trí nhớ thôi...
- Anh nói rồi mà, em chỉ cần làm gì đó với người hắn yêu thương nhất. Người đó không phải là em à?
Câu nói của anh như đâm thẳng vào tim cô. Đúng là anh yêu cô nhất, anh luôn nói như vậy. Nhưng đó là lúc anh còn trí nhớ. Bây giờ người thân, bạn bè cô đều bị nhốt ở nhà để đảm bảo không thể giúp được cô. Anh đang truy sát cô...
Tử Thiên dường như cảm nhận được nỗi buồn của cô em gái, cậu ôm cô vào lòng.
- Được rồi, anh sẽ nghĩ cách. Khuya rồi, em ngủ đi Tiểu Hạ.
- Lỡ như cả đời anh ấy không thể nhớ ra em thì sao...
- Khi đó anh sẽ băm vằm cậu ta thành trăm mảnh.
Ai bảo cậu ta làm em tổn thương chứ.
Cô mỉm cười, đôi mắt nhắm lại. Cô tin tưởng người anh này sẽ có cách giúp cô.
- Anh hai, đừng rời xa em, hiện tại em chỉ còn anh..
- Em ngốc à, sao anh phải rời xa em chứ?
- Em có cảm giác em là sao chổi ấy, em đi tới đâu đều gây nạn tới đó...
- Em khờ quá, ngủ đi.
Cô thiếp dần đi...
Sáng sớm hôm sau, cô vừa mở mắt đã nghe tiếng nói quen thuộc.
- Tôi yêu cầu anh giao cô ta ra đây. Anh có biết cô ta đang bị truy nã không?
- Tôi nói rồi, tôi không hề giam giữ ai cả. Mời Hàn Thiếu đi cho.
- Có vẻ không dùng biện pháp mạnh với anh là không được rồi.
Thế là trận chiến bắt đầu, hai người ngang tài ngang sức. Cô nhìn thấy hai người, một người là anh hai mình, một người là người cô yêu đang đánh nhau. Cứ ngang tài ngang sức thế này thì cả hai đều bị thương thôi.
Cô định đi ra thì bị một tên vệ sĩ chặn lại.
- Thưa tiểu thư, thiếu gia dặn tôi không được cho tiểu thư ra ngoài.
- Nhưng...
- Nếu cậu ấy mà thấy cô ra ngoài thì đồng nghĩa mạng tôi cũng chấm dứt.
- Được rồi...
Thế là cô phải đứng trên cao quan sát hai người ngang tài ngang sức đấu với nhau. Đúng là một cuộc hỗn chiến.
- Anh khá đấy.
- Anh cũng vậy.
Bây giờ Thành Duệ mới nhìn rõ mặt người đối diện. Anh ta giống hệt cô ta. Nhưng sao tim anh lại nhói đau khi nghĩ đến cô...
- Mau mang cô ta ra nếu anh không muốn chết.
- Anh cũng chỉ như tôi, làm gì được nhau chứ.
Trên tay cả hai đang là con dao găm. Cả hai lao vào nhau...
Trên hai con dao đều có dính máu, hai người ngã xuống.
Cô đứng nhìn, cô bất lực vì cô phải nhìn những người cô yêu thương gục ngã mà không thể làm được gì.
Bỗng Thành Duệ đứng dậy và nhìn lên phía cô. Nhưng cô đã nhanh chóng nấp đi. Anh cũng lần nữa ngã xuống.
- Xin các cậu hãy mang thiếu gia Hàn về, chúng tôi không muốn gây sự.
- Được.
Khi đã thấy những người vệ sĩ mang anh đi, cô mới dám chạy xuống.
- Anh hai... anh hai... tỉnh dậy đi...
- Con ngốc, anh chưa chết mà... đừng khóc...
- Anh đừng nói nữa, em băng bó cho anh...
Cô nhờ một vệ sĩ cùng dìu anh vào rồi băng bó cho anh.
- Có vẻ tên đó khá mạnh... nếu mà anh mất chắc anh không phải lo cho em rồi..
- Anh im miệng ngay cho em...không được nói xui.... anh sẽ không sao...
- Được rồi, nín đi...
- Thuốc giảm đau này, anh cố uống đi...
Tử Thiên cố gắng uống hết thuốc. Do tác dụng phụ của thuốc mà anh khá buồn ngủ.
- Anh ngủ xíu nhé?
- Vâng... anh ngủ đi...
- Anh chỉ ngủ thôi mà, sao lại khóc? Anh nghe bảo ở Hàn Sát em lạnh lùng lắm mà.
- Tùy vào chuyện, không phải chuyện nào cũng lạnh lùng được... anh ngủ đi, đừng nói nữa... coi chừng miệng vết thương bị hở...
- Được rồi... đừng rời đi trong lúc anh ngủ...
- Vâng...
Bỗng có tiếng bước chân... cảm giác thân thuộc ấy...không cần nhìn cô cũng biết là ai...
- Nếu cô không về Hàn Gia, tôi không đảm bảo anh ta toàn mạng đâu.
- Không được đụng đến anh ấy. Tôi sẽ về...
- Cô thông minh đấy.
Vừa về tới Hàn Gia, cô đã chạm mặt Liên Hương. Hai tên vệ sĩ tiến tới đá vào chân cô, cỗ vẫn không chịu quỳ.
Bỗng tiếng súng vang lên... máu từ từ nhỏ xuống
- Hừ, ngoan cố nhỉ. - Liên Hương cất tiếng mỉa mai sau khi Thành Duệ bắn phát súng vào chân Khả Băng khiến cô phải quỳ xuống.
- Tôi ngoan cố liên quan tới cô à?
Chát!!
- Ai cho cô ăn nói hỗn hào với người tôi yêu?!
Từng chữ găm thẳng vào tim cô...
- Cô ta đơn giản chẳng phải là cái gì đối với anh cả, thưa Hàn Thiếu.
Một tiếng súng nữa vang lên, bấy giờ cô mới biết lúc trước anh ta tàn ác như thế nào.
- Anh có giết tôi thì nó vẫn là sự thật.
- Cô!!!
- Và... tạm biệt nhé....
Một làn khói xuất hiện, cô biến mất.
- Đuổi theo cô ta nhanh lên, hai chân đều đã bị thương, cô ta không thoát được đâu!!
Lúc cô cố về tới nơi anh cô đang ngủ thì anh cô cũng dậy. Nhìn thấy vết thương trên hai chân cô, anh tỉnh cả ngủ:
- Em lại làm gì nữa rồi!!
- Anh hai, mau đi khỏi đây thôi, một lát nữa chúng ta sẽ bị bắt đó.
- Lại là anh ta à?
- Vâng..
- Được rồi... anh đưa em đi...
Hai anh em cùng những vệ sĩ đi vào một khu rừng.
Thành Duệ đến thì không thấy ai. Anh rất bực tức nhưng cũng có cảm giác sắp mất cái gì đó rất quan trọng.
- Đây là đâu thế... anh hai... anh hai... tỉnh dậy đi..
- Tiểu Hạ? Chúng ta đang ở đâu?
- Em không biết, hình như chúng ta bị đưa đi đâu đó...
- Chào mừng cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Ông là...!!!